Chương 9| Minh kính hà cụ nhã trần ai (Gương sáng sao phải sợ bụi trần)
Đêm Nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, Tiêu Uẩn Hi thiết yến Nguyên tiêu tại Yên Ba Các, trong bữa tiệc có mời bốn người Văn Các lão, Văn Tĩnh Lâm, Văn Tĩnh Vân cùng Nhạn Trì, duy chỉ tận lực bỏ sót Văn gia gia chủ cùng Văn Hàm. Sáu người ngồi chung một bàn, không phân tôn ti, hòa thuận vui vẻ. Trong lúc nói cười không đề cập tới quốc sự, chỉ hành tửu lệnh, sai mai(*) uống rượu, làm đôi câu thơ hợp cảnh. Tiêu Uẩn Hi trị quốc có phương pháp, nhưng không phải người bi xuân thương thu, về mặt thi văn còn khiếm khuyết rất nhiều, làm thơ tương đối hào hùng phóng khoáng, không chú tâm tới luật bằng trắc. Văn Tĩnh Vân yêu thích tân kỳ ngoạn ý, trầm mê thương trường, mấy chuyện văn nhân, đối với hắn đều là giả vờ giả vịt, cho nên không mấy hứng thú. Văn Tĩnh Lâm du lịch ngũ hồ tứ hải, cùng bạn bè thi thố, mười phần dángvẻ văn nhân, thường làm ra câu thơ hay khiến mọi người vỗ tay khen tuyệt. Văn Tĩnh Tư am hiểu trị quốc sách luận, đọc hết một lượt chư tử bách gia, nhưng chưa từng nghiên cứu nhiều về thơ văn, lời thơ chất phác tự nhiên, bộc lộ tình cảm thuần hậu. Văn Các lão ngược lại mọi thứ tinh thông, trong lời thơ có ấn giấu kinh nghiệm trải nhân tình thế thái , nhìn thấu tang thương thiền ý cùng rộng lượng. Nhạn Trì thân là võ tướng, lời thơ không thể thiếu hùng tâm tráng chí, có phần tương đồng với Tiêu Uẩn Hi.
(sai mai: chơi đoán- một trò chơi, thường dùng làm tửu lệnh, lấy hạt dưa, hạt sen hoặc các con cờ đen trắng nắm trong lòng bàn tay, để người khác đoán chẵn lẽ, số lượng hoặc màu sắc, người đoán trúng thì thắng.)
Gần cuối bữa tiệc, Văn Doãn Hưu tỏ ý qua ngày hôm nay sẽ chào từ biệt trở lại Ân Châu, Văn Tĩnh Tư tuy không muốn, nhưng cũng biết việc này không thể tránh khỏi, chỉ đành ôn nhu khuyên nhủ phụ thân bảo trọng thân thể, chớ lo lắng vì mình.
Tiêu Uẩn Hi mím môi sau khi nghe y nói xong, cười lên tiếng: "Văn Các lão am hiểu nhất là việc dưỡng sinh, ngươi lo cho ông, không bằng lo cho bản thân. Tuy có thêm vài cân thịt, so với nữ tử mang thai bình thường còn kém xa, trẫm thật sự không biết đã bạc đãi ngươi ở chỗ nào."
Văn Tĩnh Tư chưa kịp an ủi, Văn Tĩnh Vân cướp lời nói: "Không có đâu, ta đây ngu dốt như vậy còn cảm thấy bệ hạ đối với nhà ta rất tốt, đối với đại ca càng là không thể bắt bẻ điểm nào."
Mọi người nghe vậy, đều ôn hòa cười rộ lên. Tiêu Uẩn Hi vừa cười vừa suy ngẫm: "Tĩnh Tư, yêu một người như chia làm mười phần, trẫm cho ngươi chín phần, còn một phần chia đều cho người trong thiên hạ." Lời này hắn cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, nếu nói ra thật, e là Văn Tĩnh Tư sẽ ân cần khuyên bảo phải lấy thiên hạ làm trọng, sát phong cảnh a.
Văn Tĩnh Lâm cười đủ rồi, mới nói với huynh trưởng: "Tuy phụ thân không ở bên cạnh ngươi, còn có hai đệ đệ chúng ta. Năm nay ta không đi nữa, đợi ngươi sinh tiểu chất nhi cho ta, để xem lớn lên giống ai, còn phải thông báo cho tiểu muội."
Văn Tĩnh Tư kinh ngạc nói: "Ngươi muốn nói cho A Tâm biết?"
Văn Tĩnh Lâm cười đáp: "Văn gia trăm năm qua mới có một hoàng hậu, đế hậu tình thâm ý trường, yêu một lòng một dạ, việc đại hỉ này, sao có thể quên thông báo cho muội ấy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tĩnh ảnh trầm bích
General FictionThể loại: Đam mỹ, cổ trang,nhất công nhất thụ, sinh tử văn, HE. Edit: A Bích. Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng edit: Hoàn. Tiết tử Mùa thu năm Vĩnh An thứ tám, là khoảng thời gian rối ren bất ổn, Hiếu Hòa hoàng đế Tiêu Hữu An lâm trọng bệnh, thá...