"Có chuyện gì vậy?"
"Ta đột nhiên cảm thấy thật lạnh, có loại dự cảm không tốt."
Giờ phút này, Moon soo đáp xuống một chỗ trên vách núi, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Không biết tại sao jiyeon lại thấy bất an, thậm chí ôm bả vai của mình run rẩy không thôi.
"Nàng quá khẩn trương rồi" Moon soo vỗ vỗ bả vai nói.
"Có lẽ vậy!" jiyeon cắn chặt môi dưới.
Moon soo kéo tay nàng, đưa nàng đi vào một sơn động, đi qua một đoạn đường núi thế nhưng có một có một cái động khác, nơi đó có một sân nhỏ, có hoa viên, hồ nước, chòi nghỉ mát cùng ba gian nhà cỏ, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo đáng yêu.
"Nơi này chỉ có ta biết, chúng ta có thể tạm thời trốn ở chỗ này để nghĩ biện pháp."
"Ta...... Ta có thể đi đâu? Ta đã không thể quay về thôn xà vương." Nếu nàng trở lại thôn xà vương , thôn dân sẽ không tha thứ nàng, cha mẹ của nàng nhất định cũng bị liên lụy .
"Đây là vấn đề chúng ta nên tự hỏi, nàng không thể ở lại xà vương quốc, cũng không thể quay về xà vương thôn, đến tột cùng không biết phải đi đâu?" Moon soo ngồi trên ghế đá, hai tay nâng cằm nghĩ.
"Thiên hạ to lớn nhưng lại không có chỗ để ta dung thân." jiyeon chua sót lắc đầu.
"Hay nàng cứ ở đây đi!" Moon soo đột nhiên nói như vậy.
"Ở tại nơi này?" jiyeon chỉ vào chính mình hỏi.
"Đúng!Nếu nàng cảm thấy ở một mình sẽ tịch mịch, ta sẽ mang mấy quả trứng rắn đến để ấp trứng, chờ sau khi bọn họ lớn lên sẽ biến thành bằng hữu của nàng, các người có thể ở chỗ này sống vui vẻ cả đời."
Moon soo nói như rất đơn giản, jiyeon lại thở dài một hơi"Nếu như bị Myung soo phát hiện nên làm gì bây giờ?"
"Yên tâm đi! Nơi này là vùng biến giới của xà vương quốc, bọn họ không dễ dàng tìm được, hơn nữa từ bên ngoài nhìn nơi này chỉ là một sơn động bình thường, ai sẽ phát hiện bên trong có huyền cơ khác? Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, đừng lo lắng!"
Moon soo vỗ vỗ vào ngực, một bộ tràn đầy lòng tin, thần thái không sợ kẻ địch.
Jiyeon nở nụ cười, cười hắn đáng yêu cùng ngay thẳng, hắn và đại ca của hắn hai người hoàn toàn không giống nhau!
Nhìn jiyeon mỉm cười như hoa, Từ Nhạc thật ra sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghĩ đến tâm trạng đại ca, đại ca hắn muốn có cô nương này là chuyện rất tự nhiên.
Không, đừng nghĩ loạn! Moon soo nhắc nhở chính mình, hắn chỉ hành hiệp trượng nghĩa không phải đạo tặc hái hoa, không thể tùy tiện động lòng!
Vì thế Moon soo đứng lên, quyết định trước rời xa một chút"Ta muốn ra ngoài nhìn một chút, nếu nàng mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, trong phòng cái gì cũng có coi như là trở lại nhà của mình, hiểu không?"
"Ừm, cám ơn." jiyeon khẽ gật đầu.
Lại mỉm cười nữa, ánh mắt trong suốt, Moon soo xoay mình trong lòng loạn cả lên, hắn không dám nhìn nàng nhiều hơn một chút, không dám dừng lại chạy nhanh ra khỏi sơn động!
............
Gió mát từ từ thổi đến, Moon soo ngồi trên nhánh cây nhàn nhã nói chuyện phiếm với ánh trăng.
"Đại ca không biết đã phát hiện chưa? Hắn biết nhất định tức chết! Ha ha......" Moon soo vui sướng khi người gặp họa, có thể trêu cợt đại ca thần bí nghiêm túc đối với hắn mà nói chính là chuyện vui nhất trên đời.
"Bất quá!jiyeon thật sự rất đáng yêu, nếu ta thích nàng thì làm sao bây giờ? Không xong ......" Moon soo cảm thấy bản thân giống như tự mình đào ình một cái hố lớn, mắt thấy sắp sửa phải nhảy xuống.
"Hiazzz! Đầu của ta không thích hợp suy nghĩ vấn đề phức tạp, mặc kệ ta mệt mỏi, trước phải ngủ một giấc!"
Hắn gõ gõ đầu, nằm ngủ thiếp đi trên cành cây to.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được có người nói chuyện bên tai hắn, hắn mở to mắt lại thấy bốn phía một mảnh tối đen.
"Quái, ta đang mộng sao?" Hắn buồn bực hỏi chính mình.
"Không, đệ không phải đang nằm mộng." Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.
Giọng nói này...... giọng nói này! Đó không phải là giọng của đại ca cực kỳ thân thiết sao? Thảm!Lúc này không phải một chữ "Thảm" là có thể hình dung !
"Đại ca!" Moon soo trừng lớn mắt nhìn Myung soo đột nhiên nhảy lên cây, cặp mắt màu bạc ở dưới ánh trăng có vẻ lạnh lùng hơn.
"Đệ còn biết ta là đại ca?" Myung soo thản nhiên hỏi.
Xong rồi, loại khẩu khí "Bình tĩnh" này so với rống to còn dọa người hơn!
Moon soo lập tức giơ lên hai tay cợt nhả nói:"Ack! Đệ ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới có thể vô tình gặp phải đại ca!"
"Không cần giả ngu, kim xà trên cổ đã nói cho ta biết jiyeon đang ở trong sơn động, đệ giấu nàng ấy ở đâu cũng vô dụng ." Myung soo chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, hắn lại đến chỗ đệ đệ đòi lại nữ nhân của mình!
"Hả? Thì ra hai sợ dây chuyền này tâm đầu ý hợp? Làm sao có loại pháp lực này? Thật thú vị !"
Moon soo tò mò hỏi, cảm thấy hứng thú với chuyện trước mắt.
"Hỏi làm gì phần lớn đệ cũng không có dùng, hãy tận hưởng giây phút tự do cuối cùng! Bởi vì không lâu sau đệ phải đến hầm rắn trình diện!" Hắn sẽ không ra tay với Moon soo nhưng chịu trừng phạt là cần thiết!
"Cái gì?" Moon soo há mồm hô to:"Nơi đó chỉ có trứng rắn, ấp trứng, chỗ đó chỉ có trứng không thôi? Không thể nào! Đại ca, huynh biết ta thích nhất là tự do mà, huynh sẽ không nhẫn tâm đưa đệ đệ đáng thương đến nơi đó chứ?"
"Đây là đệ tự tìm, ta không giết đệ đã xem như có lợi cho đệ !" Ánh mắt Myung soo trở nên sắc bén nói lời tà ác, Moon soo bị dọa đến không lời nào để nói.
"Dẫn đường!" Myung soo lạnh lùng ra lệnh nói.
Moon soo thấy dưới tàng cây một loạt thị vệ mang kiếm bao quanh bọn họ, trong lòng hiểu được bản thân vô kế khả thi, chỉ có thể cứng quá da đầu đồng ý.
Vì thế Moon soo dẫn đầu, Myung soo ở phía sau, Nam woohuyn dẫn theo đám thị vệ trong cung cùng nhau đi vào sơn động.
Khi kết thúc đường núi, trước mắt rộng mở trong sáng là một chốn đào nguyên xinh đẹp, vừa có chim vừa có hoa, cầu nhỏ nước chảy.
Myung soo thấy thế không khỏi cười lạnh nói:"Các ngươi thật biết hưởng thụ ."
"Không dám! Không dám!" Moon soo cúi đầu, càng không dám nói ra bản thân có cảm tình với jiyeon, nếu không hắn nhất định sẽ bị đuổi khỏi xà vương quốc .
"Nàng ở đâu ?"
"Ở ngay trong phòng." Hắn cười khổ nói.
"Tất cả các ngươi chờ ở đây, không cho phép đi vào!" Myung soo đi về hướng nhà cỏ đột nhiên đá văng ra cửa phòng.
"Rầm!" một tiếng nổ, trong phòng jiyeon giật mình tỉnh lại, ngồi ở trên giường nhìn ra ngoài hỏi:"Làm ai? Là Moon soo sao?"
"Là anh trai hắn!" Myung soo xuất hiện rõ ràng trước cửa phòng.
Vừa thấy sắc mặt tức giận của hắn, còn có con ngươi màu bạc, hai chân jiyeon lập tức nhũn ra, sợ tới mức cơ hồ ngã xuống giường .
Xong rồi, tất cả đều xong rồi, hắn nhất định sẽ giết nàng! Theo ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng nhìn ra được hắn đang tức giận!
"Như thế nào? Nhìn thấy ta cũng không cười một cái?" Myung soo đi đến trước mặt nàng nhanh giữ lấy cằm nàng.
"Chàng...... chàng làm sao tìm được ta?"
"Chân trời góc biển, mặc kệ nàng ở nơi nào, chỉ trên cổ nàng vẫn còn đeo vòng cổ kim xà, ta đều cảm nhận được, nàng trốn không thoát đâu!" Hắn nói ra rành mạch, hơn nữa đã nói rõ vận mệnh của nàng...... Vũ Lâm sờ lên chiếc vòng cổ, thì ra tiểu kim xà tiết lộ hành tung của nàng, nói như vậy nàng không thể chạy trốn nơi nào!
Moon soo...... Đúng rồi, không biết Moon soo có bị sao không?
Nàng ngẩng đầu hỏi:" Moon soo đâu? Chàng không làm gì hắn chứ?"
"Nàng còn dám hỏi? Nàng quan tâm tên đó vậy sao?" Hắn đột nhiên ôm nàng vào trong ngực"Bởi vì nàng, ta quyết định nhốt hắn tại hầm rắn một trăm năm!"
"Không, đừng như vậy! Là ta sai, chàng đừng trách hắn!" Nàng vội vàng lắc đầu cầm cánh tay hắn cầu tình.
"Tất cả đều là lỗi của nàng, trước khi nàng rời đi nên nghĩ đến kết quả thế này!" Hắn dùng một tay siết lại cổ nàng, tựa hồ chỉ cần hơi dùng một chút lực sẽ siết chết nàng.
Jiyeon cảm thấy thật sự khó thở nhưng nàng vẫn thử khẩn cầu:"Hắn...... Hắn vì giúp ta mà thôi, phải phạt...... thì phạt ta đi! Đừng trách tội ở trên người hắn...... xin chàng!"
"Hai người các ngươi ta đều không bỏ qua, phàm phản bội ta đều phải bị phạt!"
Tay hắn càng thêm dùng sức, sắc mặt jiyeon tái nhợt cơ hồ sẽ muốn ngất đi, nhưng vào lúc này hắn lại buông nàng ra, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn cúi đầu thở dốc.
"Khụ khụ!" jiyeon đã mất lực đứng vững, chỉ có thể yếu đuối dựa vào trong ngực hắn.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, trong lòng hắn không chút thương tiết, hắn nên giết nàng nhưng hắn không từ bỏ đơn giản thế, hắn muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất trừng phạt nàng!
"Đây chỉ là một giáo huấn nho nhỏ!" Myung soo đưa tay ôm ngang nàng đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Moon soo đang bị thị vệ kèm hai bên, vẻ mặt thật có lỗi " Moon soo, thực xin lỗi! Ta không thể bảo vệ nàng! Ta thật vô dụng!"
Trời ạ! Hắn nói như vậy chẳng phải khiến Myung soo càng nổi lửa sao? Jiyeon miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ nhàng lắc đầu với Myung soo.
Quả nhiên sắc mặt Myung soo thoáng cái trầm xuống, hung hăng đá Moon soo một cước, đau đến Moon soo oa oa kêu to.
Mọi người đi ra đường núi, đến cửa động, Moon soo hạ lệnh nói:"Đem tất cả trong động đốt sạch cho ta!"
"Huynh, đừng mà! Đừng tàn nhẫn như vậy, chúng nó vô tội !" Moon soo đau lòng, đây là nơi hắn yêu thích nhất!
"Ầm ĩ nữa ngay cả đệ cũng đốt!" Myung soo trừng ánh mắt sắc bén, khiến cho đệ đệ ngậm miệng lại.
Thị vệ tuân mệnh làm việc, đem cây đuốc ném vào sơn động, nháy mắt khói trắng dầy đặc, Vũ Lâm không khỏi ho khan, Từ Chấn lấy áo choàng vây quanh nàng, cao giọng hạ lệnh nói:"Hồi cung!"
"Dạ!" Thị vệ thét lên trả lời.
Cho nên Myung soo theo vách núi đen tung người nhảy xuống, ôm jiyeon bay về phía chân trời.
...............