Đây là chương 1 sau khi tôi đã thêm một chút và bỏ rất nhiều. Có thể đọc cũng được, không đọc cũng chẳng sao, bởi chủ yếu tôi chỉ chỉnh lại những chương đầu của truyện cho câu từ và cách hành văn được trơn tru hơn chút thôi. Có thể nội dung cũng sẽ thay đổi ít nhiều. Hy vọng không làm mọi người thấy bất tiện.---
Tiếng còi cứu thương vang dội khắp không gian rộng lớn. Hai con quái vật mang hình hài nửa trắng nửa đỏ xé gió lao đi vun vút trên xa lộ đông nghịt. Những nơi nó đi qua bỏ lại biết bao âm điệu tang thương, thảm khốc.
Mệt nhoài khi phải gào thét, tận dụng toàn bộ sức lực chơi trò đuổi bắt cùng gió đông. Cuối cùng nó đành đỗ xịt trước cửa lâu đài ngập mùi thuốc sát trùng.
Cửa mở, tiếng đế giày nện lên nền nhà lập tức át lấy âm điệu gào rú yếu ớt sau cùng. Nó lập tức rời đi sau khi bỏ lại hai thanh niên đang nằm trên cán.
Người thanh niên trong chiếc áo phông đơn giản, mái tóc màu cam đỏ ánh lên sắc trời của một chiều đông lạnh giá, mớ tóc tán loạn trên gương mặt trắng bệch. Đôi mắt nhắm nghiền, vì đau đớn không ngừng thở dốc mệt nhọc, đôi môi cùng lúc chuyển màu tím tái. Bàn tay bấu chặt nơi lồng ngực, dường như nỗi thống khổ đang rút cạn hơi thở yếu ớt vào trong đáy mồ tuyệt vọng.
Người còn lại áo quần xộc xệch, đôi mắt mơ hồ cùng toàn thân lẫn đầy huyết dịch. Mái tóc nâu đen chẳng giấu nổi màu đỏ chói lọi của chất lỏng tanh rình không ngừng lan tràn, chảy dài trên gương mặt góc cạnh hoàn hảo.
Đau đớn thống khổ cùng vây lấy, nhưng ánh mắt mơ hồ kia lại không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc, vốn đã ăn sâu trong từng mạch máu. Nhưng đáy mắt ngập tràn huyết dịch chỉ phản chiếu duy nhất một dáng vẻ thẩn thờ của ai kia. Đôi môi mấp máy những ngôn từ rời rạc cùng tên gọi thân thương, nhưng mọi âm điệu phát ra lập tức tiêu biến, hòa vào máu trào ngược nơi khóe môi đang không ngừng co giật.
Người đang đứng đờ đẫn, ánh mắt ngập những âu lo nhìn người thanh niên với những nhịp thở phập phồng gấp rút trên cán đang được đưa đi, dần khuất sau cánh cửa với hàng chữ chói mắt chểnh chệ trên cao.
Đôi tay trầy trụa những vết đỏ sẫm chỉ vừa khô bề mặt. Áo quần xộc xệch, cùng lấm lem bụi bặm. Đầu óc lúc này chỉ là một mảng mơ hồ, không đầu không cuối. Tim đập dồn dập theo những nhịp phập phồng của nửa linh hồn lưu lạc. Khó chịu đến thở cũng như một cực hình.
Bấu lấy bàn tay từ lâu đã giăng đầy thương tổn, ước mong cơn đau kéo tới thật nhanh giúp thần trí thoát khỏi những mảnh ghép mơ hồ của quá khứ.
Hướng đôi mắt vô hồn trông theo hai con người được đưa vào căn phòng lạnh giá. Nhìn chằm chằm ánh sáng màu đỏ rực trước cửa căn phòng kia.
Đứng trước một trái tim chằng chịt những vết cắt của quá khứ mịt mù, cùng đối diện với hiện thực đớn đau. Liệu có thể cảm nhận được nổi thống khổ đang giăng đầy trên cơ thể?. Bởi những vết thương sâu hoắm cắm vào da thịt mỏng manh.
Những âm thanh ồn ào quanh quẩn ngay tai như tiếng động cơ vừa được bật nguồn, đánh vào tai gây nên một trận đau đớn khôn cùng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegi|Minga - Nhịp Đập Con Tim
FanfictionTên tác phẩm: Nhịp Đập Con Tim (Heartbeat) Tác giả: Mochi a.k.a Mo Pairing: Taehyung • Yoongi • Jimin |Minga/Taegi|