Chương 6

291 27 0
                                    

Chương 6

Vậy nên suốt dọc đường ra sân bay, Lộc Hàm thật sự không mảy may đoái hoài tới Ngô Thế Huân. Ngay cả lúc lên máy bay, Lộc Hàm cũng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, coi Ngô Thế Huân hệt như không khí.

Mãi cho đến khách sạn, Lộc Hàm kiên trì "im lặng là vàng". Quả nhiên chọc Lộc Hàm tức xù lông thì không thể một câu là giải quyết được.

Buổi tối Lộc Hàm tắm xong, di động trên giường bất chợt rung nhẹ, vừa cầm máy đã thấy tin nhắn của Ngô Thế Huân. Hắn nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng vẫn mở ra đọc.

[Lộc Hàm à, thực xin lỗi, em sai rồi, anh đừng ngó lơ em nữa ~~o(>﹏<)o]

Lộc Hàm ngây ngẩn cả người, khẩu khí quen thuộc khiến hắn không nhịn được mà bật cười. Cười xong lại cảm thấy không thích hợp liền trưng ra bản mặt cũ, quăng di động. trở vào phòng tắm. Lát sau đi ra, cầm di động, thở dài, gửi lại một câu."Ờ ~:

Bên kia, Ngô Thế Huân thấy hắn ờ một câu thì rất phấn khích, nằm trên giường lăn tới lăn lui. Nhắn một tin nữa:

[Vậy cùng nhau ăn cơm nhé, em sang phòng đón anh.]

[Ờ.]

Ngô Thế Huân tiếp tục lăn lộn.

Trả lời xong, Lộc Hàm có chút hối hận. Nhưng khi chuông cửa vang lên, bần thần phút chốc, rốt cuộc chạy tới mở cửa. Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, cười híp mắt như trúng xổ số .

"Nhìn cái gì, đi thôi."

"Ai.." Ngô Thế Huân vừa đáp vừa nhe nhởn cười.

Bước xuống nhà ăn dưới lầu, Lộc Hàm thấy khung cảnh đó, nhất thời , đây là bày binh bố trận tán gái trong truyền thuyết sao? Quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, chậc, vẻ mặt tranh công là có ý gì ? Cục diện này là muốn kéo tụt chỉ số thông minh của quý ông chân chính đây mà.

Kết quả, dù la liệt đồ ăn trước mắt, Lộc Hàm cũng không ngon miệng. Ngô Thế Huân lấy làm khó hiểu, hỏi:

"Lộc Hàm, vì sao anh không chịu ăn?"

Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngô Thế Huân tự tiện gọi hắn là anh. Lộc Hàm ngẫm nghĩ rồi đáp :

"Không sao, chỉ là không hợp khẩu vị."

Ngô Thế Huân nghe xong có phần nhụt chí, chính mình vất vả chuẩn bị, kết quả Lộc Hàm không thích, gã Vương Bát Đản kia còn dám nói chiêu này hữu dụng.

Bắt gặp biểu tình chán nản của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không đành lòng bèn hỏi dò " Chi bằng tôi mời cậu ra ngoài ăn?"

Thằng nhóc nghe xong hai mắt sáng bừng, gật đầu lia lịa. Lộc Hàm tự nhủ mấy ngày hôm nay Ngô Thế Huân luôn mang bộ dạng chó con thiếu thốn tình yêu đối diện với hắn, cũng đâu ra vẻ lãnh đạo chút nào.

Hai người không lái xe mà đi thẳng tới chợ đêm ở khu phố trung tâm. Lộc Hàm dắt Ngô Thế Huân vào một quán ăn ven đường. Hai người lập tức nhớ lại thời kì đại học, khi đó bọn họ thường xuyên ghé qua mấy chỗ thế này.

[Better Together] HunHan (Completed)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ