Đoan Mộc Điềm gần như chạy trối chết, một đường chạy về phía ngoài hoàng cung, lại đụng phải một thân ảnh đỏ tươi xinh đẹp, không khỏi hơi dừng bước, đứng lại tại chỗ. Lại nói, hình như đã nhiều ngày không gặp vị đại thần này, không biết gần đây hắn đang bận bịu việc gì mà không chạy tới Đoan Mộc vương phủ dạo chơi. Lâu rồi không được nghe tiếng hắn và tiểu thúc đấu khẩu, bây giờ đột nhiên gặp hắn khiến nàng có chút tưởng niệm cảm giác kia. Phượng đại thần cũng nhìn thấy nàng, nhất thời yêu mị cười, sau đó nhẹ bước thướt tha đi về phía nàng, tư thái xinh đẹp, phong tư trác tuyệt, đúng là tuyệt đại yêu nghiệt hại nước hại dân! "Quận chúa, hôm nay sao ngài lại chạy tới nội cung vậy? Thật đúng là chuyện lạ a." Hắn thiên kiều bá mị, giơ tay nhấc chân, một mùi phấn son nồng đậm ập thẳng vào mặt. Mùi son này quen thuộc cỡ nào a, tuyệt đối là xuất xứ từ cửa hàng son phấn nhà mình, hơn nữa hình như còn là cao phẩm mới nhất! Chậc, Phượng tổng quản thật tốt, lại dâng bạc cho nàng. "Nhiều ngày không gặp Phượng tổng quản, thật đúng là nhớ, nên định tiến cung thăm một chút xem ngươi có bình an hay không." Nghe vậy, Phượng lâu cười càng xinh đẹp, lại bày ra đủ loại tư thái với nàng, mị nhãn phóng loạn, mềm mỏng cười nói: "Có thể được quận chúa quan tâm như thế, nô tài thật sự thụ sủng nhược kinh. Nhiều ngày nay luôn bận bịu xử trí tên miệng tiện, không đến thỉnh an quận chúa, xin quận chúa thứ tội." Tên miệng tiện? Đoan Mộc Điềm không khỏi dao động trong lòng, chẳng lẽ là quý công tử nhà Hộ quốc công? "Không biết xử lý thế nào?" Hắn nháy mắt mấy cái vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Quận chúa còn chưa nghe nói sao? Thằng nhãi Trì Húc Lỗi hôm qua đại náo viện Nghi Xuân, thần thái như phát điên đánh hai vị cô nương hầu hạ hắn đến thương tích đầy mình, sau đó hai cô nương thuật lại là vô luận các nàng tận tâm khiêu khích thế nào, tiểu huynh đệ của Trì công tử đều không chút động tĩnh, nên thằng nhãi đó xấu mặt giận chó đánh mèo hành hạ các nàng, cho là các nàng không đủ tận tâm, không tận tình hầu hạ hắn." Nhìn hắn mặt mày hớn hở, hiển nhiên là cực kì vừa lòng với kết quả như vậy. "Ngươi làm sao làm được?" "Ơ? Cái này không phải chính quận chúa ngài dạy cho ta sao? Ta là dựa theo quận chúa chỉ điểm, trước bắt cóc thằng nhãi đó đánh ngất rồi cần thận rạch hai bên đùi hắn ra một chút, tìm được tinh hoàn và ống dẫn tinh mà quận chúa mô tả, cắt bỏ rồi khôi phục miệng vết thương về nguyên trạng, cho hắn dùng kim sang dược tốt nhất, một vết sẹo nhỏ cũng không lưu lại đâu." "Đều do ngươi tự tay làm ?" "Đương nhiên! Loại chuyện này, nô tài luôn thích tự mình động thủ." "..." Nếu sinh ở hiện đại, Phượng đại thần tuyệt đối là danh y ngoại khoa một đời, có tinh thần nghiên cứu cùng thiên phú như thế, nàng chẳng qua chỉ nói với hắn một lần tình huống đại khái, hắn liền thật sự buông tay lớn mật đi làm, hơn nữa thế nhưng còn thành công ! Phượng đại tổng quản hôm nay tâm tình phi thường tốt, chỉ nghĩ tới cảnh tượng kia thôi hắn đã tươi cười đầy mặt rồi, nhịn không được ngâm nga vài câu điệu hát dân gian, còn nói thêm: "Ta để hắn hôn mê suốt năm ngày, năm ngày sau tỉnh lại hắn còn cảm thấy mình vừa ngủ quên một lát đấy, tuyệt đối không biết thân thể hắn bị động tay chân thế nào, hắc hắc ~ bản tổng quản chính là thích hiệu quả này!" Ta hiểu ta hiểu, phong cách của ngài luôn là âm thầm xuống tay, sau đó trốn ở sau lưng nhìn địch nhân bối rối vô thố kinh hoàng sợ hãi mà trộm vui sướng! Nói tóm lại chính là một tiểu nhân âm hiểm thích đâm dao nhỏ sau lưng! Phượng tiểu nhân đắc ý một lúc, nhãn châu chuyển động bắt đầu nhìn ngắm thân thể của nàng, kề sát lại tề mi lộng nhãn nói: "Đoan Mộc vương gia ít ngày nữa sẽ hồi kinh, đến lúc đó Đoan Mộc vương phủ càng được tôn sùng, đương nhiên đối với quận chúa ngài mà nói, chờ mong nhất hẳn là sau khi Đoan Mộc vương gia hồi kinh, chuyện ngài cùng tam điện hạ đại hôn rốt cục có thể định ngày rồi." Bộ dáng này làm cho Đoan Mộc Điềm không khỏi nhớ tới lời Hiền phi nương nương nói với nàng ban nãy, khoé miệng giật giật, vẻ mặt càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng cứng ngắc. Phượng Lâu giống như không có chuyện gì tiếp tục ghé sát vào nàng, nhìn vào mắt nàng chớp chớp mắt, "Quận chúa, xem sắc mặt ngài sao lại không giống như đang vui mừng nhỉ? Hay là không muốn gả cho tam điện hạ?" Nói đến này, ánh mắt hắn phút chốc loé sáng, giống như gặp được chuyện gì khiến hắn cảm thấy cực kì hưng phấn kích động, khuôn mặt kiều diễm càng kề sát lại, khoé mắt lấp lánh ánh sao. Đoan Mộc Điềm lạnh nhạt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi rất chờ mong?" "Làm sao có thể?" Hắn nói xong, trên mặt lại rõ ràng mang theo vẻ chờ mong, kiều mỵ xoắn khăn tay nói, "Người ta chỉ là tò mò, tam điện hạ đẹp như tiên nhân, trên đời này nữ tử muốn gả cho hắn có đến hàng trăm ngàn, nếu quận chúa ngài không đánh đồng với đám nữ nhi tầm thường này, thì sẽ là cảnh tượng gì đây?" Cho nên nói, ngươi chính là rất chờ mong! Đoan Mộc Điềm nhất thời cảm thấy cùng hắn nói tiếp cũng chỉ là lãng phí sinh mệnh, liền liếc mắt nhìn ra sau, vòng qua hắn đi về phía cửa cung. Phía sau, có người xoay eo đánh mông, nhẹ nhàng không tiếng động tiêu sái bước nhỏ, theo sát phía sau nàng. "Phượng tổng quản, ngài không có chuyện gì cần làm sao?" Nàng không quay đầu, lãnh đạm mở miệng hỏi. "Không vội, nô tài cũng nhàm chán sắp chết! Không biết quận chúa có chuyện gì vui, có thể tán gẫu với nô tài giết thời gian không?" "Ta trước nay không phải là người thú vị." "Người ta chỉ thích quận chúa không thú vị!" "..." Thời gian sáu ngày như trôi qua trong giây lát, ngày đó, toàn bộ kinh thành đều bận tối mày tối mặt, tất cả đều vì hoan nghênh Đoan Mộc vương gia khải hoàn mà chuẩn bị, ngắn ngủn vài ngày, trong kinh thành nơi nơi giăng đèn kết hoa. Hôm nay, là ngày dự tính Đoan Mộc vương gia trở lại kinh thành, sáng sớm, dân chúng trong kinh dồn lên đầu đường, cũng không quản mặt trời lên cao, bọn họ phơi nắng mồ hôi nóng đầm đìa, sắc mặt đỏ bừng, chỉ lo đám đông chật chội, mỗi người đều cố chen lên trước, muốn tìm vị trí gần hơn để chiêm ngưỡng phong thái Đoan Mộc vương gia, phong thái tướng sĩ Tòng Long quân của Bắc Cương. Ngoài cửa thành, sớm đã có quan viên trong triều chờ nghênh đón, lấy Quân Tu Nhiễm cầm đầu. Không có biện pháp, thái tử điện hạ đang bận việc cứu trợ thiên tai ở Tử Châu phía Nam, tam điện hạ lại là con rể Đoan Mộc vương gia do Hoàng Thượng khâm thử, việc này do hắn phụ trách cũng là hợp tình hợp lý. Trừ Quân Tu Nhiễm cùng vài vị đại thần trong triều ra, hai huynh muội Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc Điềm cũng đi theo, sớm tới cửa thành, chờ nghênh đón phụ thân đại nhân của bọn họ khải hoàn mà về. Mặt trời lên cao, chư vị đại nhân văn nhược phơi nắng mặt đỏ bừng, trong tay tam điện hạ bỗng nhiên xuất hiện một cái ô, từ mở ra che cho Đoan Mộc Điềm đứng bên cạnh hắn. Chúng đại thần trố mắt nhìn! Rốt cục, tiền phương có khoái mã chạy tới, bay nhanh tới cửa thành xoay người xuống ngựa, bẩm báo nói: "Khởi bẩm tam điện hạ, đại quân khải hoàn đã đến ngoài hai mươi dặm!" Lời này làm cho mọi người tinh thần chấn động, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, có người gạt mồ hôi nhễ nhại, nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng đã sắp tới, nếu không còn bị phơi nắng thảm ! Đoan Mộc Điềm nghe vậy ngón tay khẽ nhúc nhích, thân thể theo bản năng nhích một chút, cơ hồ không nhịn được muốn xông ra ngoài hai mươi dặm đi nghênh đón phụ thân. Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn về phía tiền phương, rốt cục nửa canh giờ sau, đầy trời bụi bay mù mịt, có đại bộ nhân mã đang từ đại môn kinh thành ầm ầm tiến đến, khiến mặt đất chấn động từng đợt, khí thế rộng rãi. Ánh mắt mọi người, lập tức sáng lên. "Đoan Mộc vương gia đã trở lại! Tòng Long quân đến đây!" Có người ở trong đám người hô to, khiến cho mọi người vội vàng chen chúc, một đám đều dài cổ cố chen về phía trước, muốn lên hàng đầu, muốn chen lên nơi gần cửa thành nhất. Khói bụi phả vào mặt, hơi thở thiết huyết(*) xơ xác tiêu điều ập đến, tất cả các tướng sĩ Tòng Long quân đều mặc áo giáp đen, đi ở phía trước bọn họ, duy nhất nam tử mặc áo bào đỏ phấp phới, tinh kỳ phần phật, ngựa hí đề vang, cùng với khói bụi cuồn cuộn tung bay, Đoan Mộc vương gia như chiến thần giáng thế, suất lĩnh trăm vạn tướng sĩ Bắc Cương đại bại Liên Nhạc xâm nhập, hôm nay rốt cục khải hoàn trở về.(*) Thiết huyết: ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh Trước cửa thành, Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng kiễng mũi chân, ngắm nhìn quân đội nghênh diện mà đến, trong mắt nhẹ nhàng nổi lên gợn sóng, như hoa nhi tươi đẹp rực rỡ nở rộ. Quân Tu Nhiễm lại ở bên quay đầu nhìn nàng, thấy thần sắc nàng như thế, khoé miệng không khỏi cong lên, song lại không nhịn được có chút hâm mộ và ghen tị. Điềm Điềm khi nào mới có thể cũng chờ mong hắn như thế? Có điều ghen với cha vợ thật sự không phải hành động sáng suốt, cho nên hắn nhanh chóng thu hồi hâm mộ ghen tị, cũng cụp ô giao cho người bên cạnh, sau đó lôi kéo Điềm Điềm cùng đi nghênh đón tướng sĩ Tòng Long quân khải hoàn trở về. "Cung nghênh Đoan Mộc vương thúc khải hoàn trở về, phụ hoàng đặc mệnh ta tiến đến nghênh đón, Vương thúc cùng các tướng sĩ Tòng Long quân một đường vất vả, phụ hoàng thiết yến ở điện Diễn Khánh khao Vương thúc cùng chư vị tướng sĩ." Các tướng sĩ ào ào hướng tam điện hạ hành lễ, Đoan Mộc vương gia lại ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hờ hững gật đầu, tầm mắt yên lặng đảo qua bàn tay hắn nắm tay Điềm Điềm, chân mày hơi nhíu lại. Tam điện hạ thật sự là giỏi trấn định, đứng ở đó tùy ý Đoan Mộc vương gia xem xét, mặt không đổi sắc, vẻ mặt bất động, thậm chí còn ý cười trong suốt, cười đến tươi sáng loá mắt, ôn nhã có lễ. Đoan Mộc Tranh tiếp tục tà nghễ nhìn hắn, lãnh mạc trong mắt chậm rãi lưu chuyển thành lạnh lùng. Tiểu tử này cuối cùng vẫn tuân thủ không đến Tam Thạch thôn quấy rầy bọn họ, nhưng vừa mới trở lại kinh thành nó đã dám hạ thủ với nữ nhi bảo bối của mình, thật là to gan! Đoan Mộc Điềm giờ phút này cũng đi tới bên cạnh đưa tay lôi kéo hắn xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Phụ thân, hoan nghênh cha khải hoàn trở về, cha ở trên chiến trường chém giết, có bị thương không?" Hắn lúc này mới đem ánh mắt rời khỏi Quân Tu Nhiễm, cúi đầu nhìn về phía nữ nhi bảo bối nhà mình, thần sắc hoà hoãn, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, nói: "Không sao, nơi này không phải chỗ nói chuyện, vào thành nói sau." "Vâng!" Vì thế, có người xoay người lên ngựa, có người chui vào xe ngựa, vào thành! Đoan Mộc Tranh bỗng nhiên nói: "Tiểu Cảnh, đến bên cạnh cha!" Đoan Mộc Cảnh nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt nhanh chóng đảo qua các tướng sĩ phía sau phụ thân, cung kính đáp: "Vâng!" Đợi hắn đi tới bên cạnh phụ thân, các tướng sĩ Tòng Long quân phía sau liền đều hướng hắn chắp tay chào, có vẻ rất nhiệt tình, mà bọn họ xưng hô với hắn đều không phải "Cảnh thế tử", mà là —— thế tử! Ngay cả khi xưng hô với Đoan Mộc Điềm bọn họ cũng không gọi Điềm quận chúa, mà trực tiếp dùng hai chữ "Quận chúa" này thay thế . Tòng Long quân là một quân đội thiết huyết chân chính, là quân đội đứng thẳng chém giết trong gió tanh mưa máu, sống đến ngày hôm nay, bọn họ không cần làm gì, chỉ cần đứng ở đó, đã có thể áp chế đảm ngự lâm quân, cấm vệ quân trang bị hoàn mĩ, thân thủ bất phàm nhưng đã hồi lâu không nhìn thấy máu tanh rồi, khí thế tiêu điều đó làm cho ít ai dám nhìn thẳng. Hơn nữa hiện tại bọn họ còn là chiến thắng trở về, đương nhiên càng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang. Song đương nhiên, kinh thành trọng địa, trừ hoàng đế ra, ai cũng không cho mang quá nhiều tướng sĩ vào thành, bọn họ đành đóng quân ở bên ngoài, tinh tế chọn ra ba ngàn tướng sĩ đi theo Vương gia nhập kinh! Một đường đi qua, dân chúng vây xem, rộn ràng nhốn nháo, cũng có cô nương lớn mật mang vài phần ngượng ngùng dâng lên túi hương khăn thêu, song không ngờ thiếu niên thanh tú kia so với các nàng còn thẹn thùng hơn, khi trong ngực đột nhiên có thêm một túi gấm thơm ngào ngạt, khuôn mặt do bị mưa gió Bắc Cương thổi, ngày ngày phơi nắng nên có chút ngăn đen chợt đỏ bừng một mảng. Vì thế càng có thêm nhiều cô nương ném khăn thêu cho hắn, chiến hữu bên cạnh âm thầm hâm mộ, lại không ngờ có một chiếc khăn nghênh diện bay tới, đáp thẳng lên mặt hắn, nhất thời hương khí tràn đầy. Có cô nương xấu hổ mang theo khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt động lòng người, xinh đẹp mê người. Vốn là cung nghênh Tòng Long quân khải hoàn, lại có xu hướng phát triển thành hội thân cận! Hơn nữa tiền phương dân chúng đều nhường đường, đem vị trí hàng đầu tặng cho các cô nương phong thái khác nhau, nhất thời làm cho đám binh lính thiếu niên ở chiến trường tinh phong huyết vũ đều vẻ mặt buộc chặt, nay sắc mặt đỏ hồng, như lâm đại địch. Từ công tác thống kê ngày sau biểu hiện, lần Đoan Mộc vương gia dẫn Tòng Long quân khải hoàn hồi kinh này, số cô gái đợi gả trong kinh thành nhanh chóng giảm bớt một lượng lớn. Đây thật đúng là một hội thân cận a! Trên tửu lâu phố bên cạnh, Thần công tử ghé vào cửa sổ thò người ra nhìn xung quanh, nhìn thấy nhóm cô nương rêu rao đầy đường, nhếch miệng cười đến ý dâm thả đãng. Sau lưng, có người nũng nịu nói: "Hiếm khi ngươi còn có thể làm ra chút chuyện tốt, đáng tiếc còn phải nhờ bản tổng quản cùng nhau hỗ trợ." "Phượng gay, bản công tử có gọi ngươi hỗ trợ sao? Còn không phải tự ngươi thấy vui chạy tới cứng rắn muốn chen chân à? Bản công tử còn cảm thấy bị ngươi xen vào, ngay cả chút lạc thú nguyên bản cũng ít đi rất nhiều đấy!" "Thần tiểu tử, ngươi đây là ý đồ khiêu khích bản tổng quản." "Chê cười! Bản công tử khiêu khích đấy, thì sao!" "Ngươi lại ngứa da à?" "Sợ ngươi chắc?" Phía dưới các tướng sĩ Tòng Long quân theo Đoan Mộc vương gia suất lĩnh chậm rãi tiến vào kinh thành, phía dưới dân chúng chật chội nhốn nháo chỉ vì muốn xem phong thái Tòng Long quân, nhóm cô nương lớn mật tỏ tình làm các tướng sĩ như lâm đại địch. Sau đó ở phía trên tửu lâu, Đoan Mộc Thần và Phượng Lâu nói chuyện không hợp, liền đánh nhau thành một đoàn. Quân đội chậm rãi đi trước, một đường đi về hướng hoàng cung, vào cung. Mà Đoan Mộc Điềm và Đoan Mộc Cảnh thì dừng lại ở cửa cung, xoay người trở về Đoan Mộc vương phủ. Lại gần hai canh giờ sau, Đoan Mộc Tranh mới về tới Đoan Mộc vương phủ! Ngoài cửa lớn Đoan Mộc vương phủ, tất cả mọi người trong nhà đều canh giữ ngoài cửa, lão Vương phi đứng trước, Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc Điềm đứng ở hai bên bà, Thần công tử lắc lư dựa vào sư tử đá trước cửa. Phía sau, có thiếp lão phu nhân chi thứ ba cùng Tam công tử, và mấy vị thiếu gia công tử cùng các phu nhân, sau cùng là chúng quản sự nô bộc. Khi Đoan Mộc Tranh về đến nhà liền trông thấy một đoàn người, hắn xoay người xuống ngựa, hành lễ với lão vương phi nói: "Con trai thỉnh an mẫu thân." Những người đi theo phía sau hắn cũng đều hành lễ, trong đó có một nam tử trung niên mặt mày cởi mở, thân thể cường tráng cũng hướng lão Vương phi hành lễ, nói: "Thỉnh an mẫu thân!" Đoan Mộc Điềm nhất thời chuyển mắt nhìn sang y. Mẫu thân? Chẳng lẽ đây chính là người con trai nhiều năm chưa hồi kinh của tiểu thiếp vị gia gia chi thứ hai kia, cũng chính là nhị thúc của nàng? Nhìn thấy người này, lão Vương phi thật ra cũng không có gì chú ý hay không vui, ngược lại tiến lên hai bước kéo tay hắn, nói: "Khiếu nhi vậy mà bằng lòng hồi kinh rồi, mẫu thân đã rất nhiều năm không gặp con, nếu con còn không trở lại, e là ngay cả bộ dạng con thế nào ta cũng không nhớ nữa." Mặc dù hiện tại gặp mặt cũng đã có thay đổi rất lớn, thiếu niên hăng hái năm đó hiện tại cũng đã là tướng quân trung niên trầm ổn nội liễm. Y nghe vậy mỉm cười, hơi thẹn thùng, ánh mắt nhìn về phía lão Vương phi có vài phần trẻ con. Khi thiếp lão phu nhân chi thứ ba nhìn thấy Đoan Mộc Khiếu vẻ mặt có chút quái dị, âm thầm bĩu môi, sau đó lại nhanh chóng đổi thành khuôn mặt tươi cười sán lạn đi lên đón, trước hành lễ với Đoan Mộc Tranh, chúc mừng khải hoàn, sau đó liền nhìn về phía Đoan Mộc khiếu, cười nói: "Nhị công tử đã có suốt mười bảy năm không trở lại, lần này trở về phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian mới được." Đoan Mộc Khiếu hướng bà hành lễ, nói: "Chào tam di nương!" "Tốt tốt, lần này cháu trở về, có đem thê nhi cùng về không?" Hắn quay đầu nhìn về phía sau, gọi nữa tử và hai đứa bé đứng sau xe ngựa lại, nói: "Đây là phu nhân Hứa thị, đây là trưởng nữ Đoan Mộc Nguyệt, đây là ấu tử Đoan Mộc Hồng." Dứt lời, nàng kia cùng hai đứa nhỏ lập tức hướng bọn họ hành lễ, nói: "Lão Vương phi, thế tử, quận chúa mạnh khỏe, tam di mạnh khỏe." Nữ nhi hơi lớn, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, nhi tử lại chỉ chừng mười tuổi, hai tỷ đệ kề sát bên cạnh mẫu thân, có vài phần tò mò vài phần khiếp sợ nhìn nhóm người trước mặt. Toàn bộ Đoan Mộc vương phủ đều tràn ngập vui mừng, nhưng hôm nay chưa bãi yến, bởi vì tất cả tướng sĩ khải hoàn, cùng gia quyến các phủ trong triều đều phải tiến cung dự tiệc, khao yến, hoặc còn gọi là yến thưởng công. Cho nên người một nhà ngồi cùng một chỗ, cũng chỉ là nói chuyện mà thôi. Đoan Mộc Điềm ngồi ở bên người phụ thân, cẩn thận xác nhận hắn không chịu trọng thương gì, quả thật không sao rồi mới buông tha hắn, bên cạnh, Đoan Mộc Khiếu kính cẩn ngồi, trả lời câu hỏi của lão Vương phi: "Hồi mẫu thân, Bắc Cương tạm thời không có chiến sự, con lần này trở về là muốn ở lại kinh thành lâu dài." "Như thế rất tốt, con đó vừa đi chính là mười bảy năm không về nhà, ngay cả cưới vợ cũng chỉ gửi thư về báo cho chúng ta một tiếng, thật sự quá kì cục, nếu không có đại ca con trở lại, có phải con còn muốn tiếp tục ở lại Bắc Cương hay không?" Y cúi đầu mỉm cười, nói: "Con bất hiếu, làm cho mẫu thân lo lắng." Bên cạnh, Đoan Mộc Hồng quay tròn tròng mắt, tò mò quan sát Đoan Mộc vương phủ trong truyền thuyết, tùy tay cầm một miếng bánh, ghé sát mắt tò mò nhìn nhìn, sau đó hé miệng cắn một ngúm, rồi hai hàng lông mày nhanh chóng nhăn nhíu lại. Nó hiển nhiên là rất không thích mùi vị kia, lông mi vừa nhíu định nhổ ra, ai ngờ Đoan Mộc Nguyệt ngồi ở bên cạnh nó lặng yên không một tiếng động chen chân vào giẫm mạnh lên mu bàn chân nó, lại duỗi tay vỗ lưng cho nó, nhất thời làm cho miếng bánh trong miệng nó chui tọt xuống bụng. Mặt Đoan Mộc Hồng đều tái rồi, bên cạnh tỷ tỷ lại cúi đầu hung hăng trừng nó, giống như đang cảnh cáo nó an phận chút. Đoan Mộc Khiếu ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhìn lão Vương phi nói: "Hai đứa bé này từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, một chút quy củ cũng không hiểu, làm cho mẫu thân chê cười." Hai tỷ đệ vừa nghe lời này, nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu cúi mi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Đoan Mộc Điềm chợt đứng lên, nhìn hai tỷ đệ ngồi không được tự nhiên này, nói: "Nghe chuyện nhà quả thật rất nhàm chán, các ngươi có muốn theo tỷ ra ngoài đi dạo không?" Ánh mắt Đoan Mộc Hồng lập tức tỏa sáng, vừa muốn gật đầu lại bị tỷ tỷ bên cạnh giẫm chân, Đoan Mộc Nguyệt câu nệ nói: "Tạ quận chúa, không cần, muội cùng đệ đệ ngồi ở chỗ này cũng tốt, còn có thể nghe trưởng bối dạy bảo." Đoan Mộc Điềm nghe vậy gật gật đầu, xoay người nói với lão Vương phi: "Tổ mẫu, cháu bỗng nhiên nhớ tới một việc, muốn xuất môn một chuyến." Lão Vương phi cười nói: "Cháu có việc muốn đi cứ đi đi, dù sao cũng là người trong nhà, không cần nhiều quy củ như vậy." "Vâng!" Đoan Mộc Điềm lại xoay người, nói với bọn họ: "Một lát nữa tỷ sẽ xuất môn, các đệ muội không muốn đi cùng nhìn ngắm kinh thành sao?" Ánh mắt Đoan Mộc Hồng càng sáng ngời, rất muốn liên tục gật đầu, Đoan Mộc Nguyệt lại đang âm thầm túm chặt góc áo của nó, không cho nó nhúc nhích. Xú tiểu tử, lời cha mẹ nói trước khi đến kinh thành đều quên rồi sao? Nơi này là kinh thành, không phải Bắc Cương hoang dã kia, phải tiến thoái có độ, phải thủ lễ quy củ, phải....Nàng cũng rất muốn đi được không? Hai đứa nhỏ này, tự cho là động tác bọn chúng che rất tốt không ai nhìn thấy, nhưng thật ra đều rơi vào mắt mấy người bên cạnh. Đoan Mộc Khiếu không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói: "Các con ngồi đây cũng không chuyện gì phải làm, đi theo quận chúa tỷ tỷ ra ngoài dạo đi." "Vù" một cái, bên cạnh Đoan Mộc Điềm mỗi bên trái phải có thêm một người, Đoan Mộc Hồng nhếch miệng cười ngoác tới mang tai, Đoan Mộc Nguyệt lại hơi xấu hổ, cúi đầu lẩm bẩm. Chăm chú nghe, hình như đang niệm: "Tiến thoái có độ, khiêm cung có lễ, đi đường bước nửa bước, ngồi xuống tọa một nửa..." (*) con gái nhà gia giáo thời xưa khi đi chỉ bước nhỏ, khi ngồi chỉ được ngồi ghé một nửa phần ghế ngoài, thẳng lưng, nếu ngồi sát vào mặt trong ghế sẽ bị coi là vô lễ. Đoan Mộc Điềm: "..." Nhìn phản ứng của hai đứa, Đoan Mộc Khiếu giật giật khóe miệng, nhìn Đoan Mộc Điềm nói: "Phiền toái quận chúa, hai đứa nhỏ này luôn luôn lỗ mãng, nếu không nghe lời xin quận chúa cứ thẳng tay giáo huấn." "Nhị thúc khách khí, cháu sẽ dẫn bọn họ trở về trước khi tiến cung dự tiệc hôm nay." Nói xong, nàng mang theo hai tỷ đệ đi ra cửa, Đoan Mộc Nguyệt ở phía sau nhìn quận chúa tỷ tỷ đi nhanh như gió, váy áo bồng bềnh, số quy củ đang lẩm bẩm ghi nhớ chợt bị nghẹn lại ở cổ họng. Ô? Tình huống gì vậy? Quận chúa tỷ tỷ bước đi sao còn tiêu sái hơn cả mình đây? Trong nháy mắt, quận chúa đại nhân đã đi khá xa, Đoan Mộc Hồng tất nhiên là chạy nhanh theo sát, Đoan Mộc Nguyệt thấy vậy, cũng không thèm để ý đến cử chỉ có độ gì nữa, lập tức chạy ra ngoài. Nào còn bộ dáng đi nửa bước nhỏ! Hai tỷ đệ hai đều lớn lên trong quân doanh, đột nhiên trở lại kinh đô phồn hoa này, cha mẹ ân cần dạy bảo phải thế nào thế nào, không thể thế nào thế nào, thật sự khó thích ứng được ngay, lại đột nhiên gặp phải một đại gia đình lớn như vậy, nói là người thân, tất nhiên càng không quen a! Đoan Mộc Điềm mang theo bọn họ trực tiếp ra khỏi vương phủ, ban đầu hai người còn có chút câu nệ, nhưng sau khi quan sát phát hiện quận chúa đại nhân mặc dù có vẻ lạnh lùng, bộ dạng cũng xấu nhưng kì thật rất dễ nói chuyện, Đoan Mộc Hồng là người đầu tiên thả lỏng, Đoan Mộc Nguyệt thì chỉ hơi dịu đi, vẫn câu nệ như cũ. "Quận chúa tỷ tỷ, tỷ muốn dẫn bọn đệ đi đâu?" "Các đệ muội vừa trở lại kinh thành, vốn nên tặng quà gặp mặt, tỷ cũng không biết nên tặng gì cho tốt, vừa khéo đêm nay hoàng cung thiết yến, tỷ liền tặng các đệ một bộ trang phục đi." Đoan Mộc Hồng sửng sốt, nói: "Nhưng cha nói, bọn đệ không có tư cách vào cung." Đoan Mộc Điềm ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy chút chờ mong và thất vọng trong mắt Đoan Mộc Hồng, mắt Đoan Mộc Nguyệt cũng hơi hơi tỏa sáng, cực kì mong chờ nhìn nàng. Nàng thu hồi tầm mắt, nói: "Tỷ mang bọn đệ đi." Đoan Mộc Hồng lập tức hoan hô nhảy dựng lên, Đoan Mộc Nguyệt cũng tươi như hoa, vẻ câu nệ cũng giảm vài phần, nói: "Tạ quận chúa tỷ tỷ!" Hoàng cung có lẽ không tính là chỗ tốt, nhưng lại có mị lực hấp dẫn người vô hạn, có thể vào cung dự tiệc đối với nhiều người mà nói, chính là vinh quang vô thượng. Lần trước Đoan Mộc Điềm tiến cung dự tiệc, vốn không thành công a, còn bị phạt quỳ gối ngự hoa viên quỳ một ngày đó. Trực tiếp dẫn hai tỷ đệ đến Nghê Thường các, Bình nhi cô nương thấy bên cạnh nàng xuất hiện hai đứa nhỏ lạ mặt, lập tức không dám vọt tới như thường ngày mà chỉ đối đãi với bọn họ như khách quý bình thường, đón ba người vào gian riêng tầng hai, hỏi: "Không biết tôi có tài cán gì cống hiến sức lực cho quận chúa?" Mắt thấy sắp đến giờ tiến cung, cửa Đoan Mộc vương phủ đã có xe ngựa xếp hàng, chuẩn bị chu đáo, nhưng quận chúa nhà bọn họ còn chưa thấy bóng dáng đâu. Đoan Mộc Khiếu và phu nhân không khỏi lo âu, sẽ không phải là hai nhóc kia không biết thu liễm, lỗ mãng gây chuyện gì chứ? Trái lại lão vương phi vẻ mặt bình tĩnh, quay sang người bên cạnh phân phó: "Cho người đi tìm xem quận chúa đi đâu chơi? Đừng để chậm giờ yến hội." Ngay lúc bà nói chuyện, có ba bóng người thản nhiên từ góc đường rẽ ra, người ở giữa mặc váy lụa mỏng áo lam, dung mạo vô diêm, thân thể phong tư tuỳ ý tiêu sái, mỗi một động tác đều ẩn chứa vẻ tôn quý bẩm sinh đặc biệt. Bên trái nàng, thiếu niên mười tuổi mặc áo sam màu xanh, đỉnh đầu còn búi tóc cài châm bích ngọc, phấn điêu ngọc mài, linh động hoạt bát. Bên phải nàng, thiếu nữa mặc váy lụa hồng nhạt, búi tóc hai bên, quấn đai lưng ngọc, giữa mi tâm còn điểm chu sa, xinh đẹp động lòng người, hết sức đáng yêu. Đoan Mộc Khiếu và phu nhân đều nhìn đến sửng sốt, mới chỉ đi ra một lát, làm sao lúc về lại cảm thấy thay đổi toàn thân rồi? Lão Vương phi thấy vậy vỗ tay cười, nói: "Kỳ diệu thật! Hai tỷ đệ này ăn mặc như thế, lại cực kì đang yêu." Lúc trước tỷ đệ bọn họ cũng mặc quần áo tinh quý, nhưng phong cách kiểu dáng lại không giống với kinh thành. Hứa thị nhìn con trai con gái, trong mắt không khỏi loé lên vẻ vui mừng, lại quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, nói: "Quận chúa, đây là..." "Quà gặp mặt!" Lão Vương phi nghe vậy nói: "Cháu làm tỷ tỷ quả thật nên tặng quà gặp mặt, nhưng cũng thật hiếm khi thấy Điềm Điềm hoà thuận vui vẻ với huynh đệ tỷ muội trong nhà." "Tổ mẫu, bà nói như vậy sẽ làm người ta cảm thấy cháu rất khó ở chung." "Được được được, là ta nói sai rồi. Đi mau, nên tiến cung thôi." Nàng gật đầu, sau đó xoay người nói với Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng: "Đi thôi, lên xe ngựa!" Lời này làm cho tất cả mọi người đứng ngoài cửa lớn Đoan Mộc vương phủ sửng sốt, Đoan Mộc Khiếu và Hứa thị hai mặt nhìn nhau, vội nói: "Quận chúa, hai tỷ đệ bọn chúng làm sao có thể tiến cung?" "Không sao, cháu dẫn bọn họ vào!" Sau đó lại nói với hai người, "Sau khi tiến cung, không được chạy loạn, phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh tỷ hoặc tổ mẫu, bằng không, có lần này không có lần sau!" Hai tỷ đệ liên tục gật đầu, sau đó trực tiếp bị Đoan Mộc Điềm kéo lên xe ngựa, lưu lại các thiếu gia tiểu thư hâm mộ ghen tị. Hôm nay tiến cung rất thuận lợi, không có Quân Tu Nhiễm quấy rầy, Hữu tướng phủ ngăn lại hàn huyên, đám người Đoan Mộc vương phủ lấy Đoan Mộc Tranh cầm đầu, vào hoàng cung, trực tiếp đi trước điện Diễn Khánh. Trong điện Diễn Khánh sớm đã có các đại thần trong triều, nhìn thấy người Đoan Mộc vương phủ đến đều tiến lên chào hỏi, các tướng lĩnh Tòng Long quân cũng lại đây bái kiến thống soái. Sau khi Đoan Mộc Khiếu ân cần dặn dò con trai con gái xong mới thả cho bọn họ đi theo sau Đoan Mộc Điềm, chính hắn rất nhanh cũng bị các đại nhân nhóm bao phủ. "Điềm Điềm!" Nàng vừa ngồi xuống liền có người tung tăng đi tới, tự nhiên tiêu sái như không hề liên quan tới mình túm Đoan Mộc Hồng ngồi cạnh nàng ném sang ghế bên, sau đó phối hợp ngồi xuống bên cạnh nàng, "Sao bây giờ nàng mới tới?" Người này không phải tam điện hạ thì còn có thể là ai? Đoan Mộc Điềm quay đầu điện Diễn Khánh, thuận miệng nói: "Đến sớm cũng không có chuyện gì." Lần trước tới đủ sớm, kết quả là không có kết quả tốt. Đoan Mộc Hồng bị ném tới ghế bên không khỏi giận dữ, đang muốn nhảy tới đây, lại bị tỷ tỷ cách cái bàn giẫm chân, sau đó nó đứng không vững, rầm một cái trực tiếp ngã xuống sàn. Cái này, ngay cả Đoan Mộc Nguyệt cũng bị hoảng sợ, vội vàng đứng lên định rìu nó, cũng đồng thời nhẹ giọng nói bên tai đệ đệ: "Đây là tam điện hạ, không thể vô lễ!" Đoan Mộc Hồng lập tức hết giận, ngẩng đầu nhìn cặp mắt màu tím đang kinh ngạc lại tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, bĩu môi. Đã có tiếng cười từ bên cạnh vang lên, nói: "Khỉ hoang ở đâu tới đây? Ngay cả đi cũng đi không vững, nên mau mau lăn đi thôi, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới." Trong điện Diễn Khánh phút chốc yên tĩnh, ngay cả đám đại nhân xa xa đang nói chuyện phiếm cùng mấy nam nhân Đoan Mộc gia cũng nhìn lại đây, sắc mặt khó coi. Đoan Mộc Hồng nhất thời đỏ bừng mặt, quay đầu hung hăng nhìn gã công tử trẻ tuổi đang ngồi ở chỗ cách vài bàn đằng kia. Đoan Mộc Điềm cũng quay đầu nhìn người nọ một cái, đôi mi thanh tú khẽ nhướng lên, sau đó chậm rãi buông xuống chén trà trong tay, đưa tay chỉ, nói với Đoan Mộc Hồng: "Đánh hắn!" Mọi người ngẩn ngơ, Đoan Mộc Hồng ngẩn ngơ, ngay cả Đoan Mộc Khiếu đang định đi về hướng này cũng mạnh mẽ dừng chân, kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Điềm, chỉ có tam điện hạ ngồi bên cạnh chống má cười khanh khách nhìn nàng. Đoan Mộc Điềm giơ tay chỉ vào gã công tử trẻ tuổi, ánh mắt lại nhìn Đoan Mộc Hồng, nói: "Là nam nhi Đoan Mộc gia thì lập tức đi qua đánh hắn, xảy ra chuyện, ta gánh cho đệ!" Gã công tử trẻ tuổi cũng bị một câu 'Đánh hắn' của Đoan Mộc Điềm doạ cho ngây người, bây giờ mới phản ứng lại, không khỏi xuỳ cười một tiếng, nói: "Một con khỉ hoang không lên nổi mặt bàn như vậy mà Điềm quận chúa cô cũng dám mang vào trong cung, thật đúng là đủ can đảm! Xấu như thế còn không cho người ta chê cười hai câu? Còn muốn đánh ta? Ha ha, bản công tử thật muốn nhìn xem hắn có dám động tay hay không đấy!" Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Hồng, nói: "Nghe đây, bản công tử là lục công tử của Hộ quốc công phủ, chính là chửi con khỉ hoang không hiểu quy củ như ngươi đấy, sao nào?" Đoan Mộc Điềm nghe vậy cười lạnh, nói: "Ta còn tưởng sau khi ngươi bị người ta khâu miệng rồi sẽ biết thu liễm một chút, không ngờ miệng vẫn tiện như thế. Trước đó vài ngày nghe nói Trì tiểu công tử ngươi đại náo thanh lâu, bởi vì hình như ngươi mắc phải một loại bệnh khó nói, bất lực!" Trong điện Diễn Khánh nhất thời vang lên từng trận cười khẽ, nếu không phải còn cố kỵ mặt mũi Hộ quốc công phủ phía sau Trì Húc Lỗi thì sợ là đã cười vang trời rồi, dù vậy, vẫn có người cười đến cực kì vui vẻ, nói: "Ai u, thì ra thật sự có chuyện này à? Lúc trước ta nghe nói còn tưởng là chuyện đùa đâu, hahahahaha!" Trì tiểu công tử nhất thời giận dữ, đập bàn định lao về phía Đoan Mộc Điềm, Đoan Mộc Điềm cười lạnh, lại nâng ngón tay chỉ hắn, quay đầu nói với Đoan Mộc Hồng: "Thân là con cháu Đoan Mộc gia, gặp người dám buông lời nhục mạ thì không cần khách khí, đi lên đánh hắn một trận nhừ tử cho ta! Huống chi, đây chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô năng, chỉ biết ăn không biết làm, bây giờ ngay cả nam nhân cũng không tính." Trực tiếp mắng chửi như thế làm cho điện Diễn Khánh sôi trào, bên kia Hộ quốc công sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoan Mộc Điềm, nhưng lại ngại cho thân phận nên không dám chỉ trích, chỉ quay đầu nhằm vào Đoan Mộc Tranh. "Đoan Mộc vương gia, quận chúa của quý phủ lại kiêu ngạo quá đáng như thế, Vương gia có gì để nói không!" Đoan Mộc Tranh chưa mở miệng, Đoan Mộc Khiếu ở bên cạnh đã cười lạnh nói: "Hộ quốc công vẫn là giáo dưỡng tốt con của mình trước đi." Bên kia, bởi vì một loạt những lời ác độc của Đoan Mộc Điềm phun ra mà Trì Húc Lỗi vốn sắc mặt trắng xanh vì tửu sắc quá độ nay bị nghẹn tới đỏ bừng, còn Đoan Mộc Hồng cũng nhảy dựng lên, lao qua đẩy ngã Trì Húc Lỗi. Cùng với một tiếng hét thảm, Trì tiểu công tử đường đường nam tử hán trưởng thành lại dễ dàng bị một thằng nhóc chưa đến mười tuổi đẩy ngã ngửa, hung hăng ngã xuống đất, lăn qua mấy cái bàn, trong khoảnh khắc trên sàn một đống hỗn độn. Hắn ngã vào trong đống hỗn độn đó, giãy dụa muốn đứng lên, đã thấy trước mắt chợt loé bóng người, trên bụng bị đè xuống, Đoan Mộc Hồng ngồi trên người hắn, sau đó vung tay đấm liên tiếp vào mặt hắn, vừa đánh vừa oán hận mắng. "Cho ngươi miệng tiện, cho ngươi miệng tiện! Dám chửi ta là khỉ hoang, ai là khỉ hoang? Ai là khỉ hoang?"Share This: