CHAP 37.2: TRÊN SÂN THƯỢNG.
Sau bữa tiệc, mọi người ngồi quay quần bên bàn uống nước ở phòng khách. Vì lâu chưa gặp lại nên mấy người lớn có rất nhiều chuyện để nói, bốn con người đang chập chững ở tuổi 18, một người 16 ngồi nghe những chuyện của mấy ông bà đã bước sang tuổi 41, 42 thì đương nhiên là không ai thích cả. Ngọc là người không chịu nổi đầu tiên, cô nàng nói:
-Chúng con có thể lên sân thượng..ngắm sao không ạ?
-Ngắm sao?-Minh hỏi.
-Vâng, hôm nay trời có gió khá mát, lên đó được không ạ?
Anh nhìn Ngọc, rồi nói:
-Đi lên đi..
-Vâng..-Chỉ nghe vậy là 4 người cùng đứng dậy đi về phía cầu thang, chỉ còn mình Nguyên vẫn ngồi đó. Nhìn tất cả đi hết rồi, Tâm hỏi:
-Sao cho bọn nó đi?
-Chúng cũng đâu có thích nghe những chuyện này đâu? Mà Nguyên, con không lên cùng hả?-Anh hỏi khi thấy Nguyên vẫn đang ngồi một chỗ, đang xem phim.
-Con không có hứng, thà ở đây xem phim còn hơn!
-Càng lớn càng giống mẹ!- Nhi nhận xét..
-Hai đứa đều giống mẹ, không ai giống anh sao?-Minh hỏi.
-Cái Thủy Tiên tính cách nó giống anh!-Nhi nói, xong lại bổ xung- Nhưng mà nó không có khái niệm về nữ tính hay sao ý!
-Ừ, cái đó anh công nhận..-Minh gật gù..- Ở nhà nó toàn ngồi kiểu gác chân lên bàn, mà nó cũng chẳng bao giờ để ý đến việc ăn mặc sao cho giống con gái chút..anh cũng chịu..
-Mỗi người một tính mà bố..-Nguyên đang xem phim nghe vậy cũng phải xen vào..
-Cái thằng này...tính nết càng ngày càng giống mẹ..đến cách nói cũng như vậy!
-Con mẹ chả giống mẹ thì giống ai? Giống cô nào hàng xóm à?-Anh nói, ngắt lời Minh rồi cũng đổi luôn chủ đề câu truyện- Tâm dạo này làm ăn thế nào rồi?
Trên sân thượng.
Gió thổi mát rượi, thật là tỉnh táo...Tiên hít một hơi dài, ngắm nhìn phố xá với những ánh đèn sáng rực. Còn gần hai tháng nữa là đến kì thi đại học rồi, cô vẫn chưa học được gì nhiều..đến mấy con dễ như hôm nọ vẫn chưa làm thạo nữa =,=
Trên này có một bộ bàn ghế gỗ, Ngọc kéo Phong ra đấy ngồi xuống, Thanh cũng ngồi luôn xuống ghế, Tiên thì đi ra chỗ lan can, hai tay đặt lên thành lan can nhìn mọi thứ..còn có thể thư thả thế này đến bao giờ nữa, sắp tới có mà tha hồ vắt chân lên cổ mà chạy..ban đầu cô còn định đi học tại mấy lò gần trường nhưng mẹ không cho đi..mẹ nói thời gian chen chúc trong cái lò vừa đông nghịt vừa oi bức đó nên ngồi trước bàn học bật quạt mát dễ học hơn nhiều, không hiểu đâu thì có thể hỏi bố hoặc mẹ..không cần lò gì cho mất công vừa mệt mà kết quả chưa chắc đã tốt..
Tiên nhắm mắt, cảm nhận mọi thứ xung quanh, một không gian yên tĩnh, mát mẻ thế này rất dễ khiến người ta có cảm giác buồn ngủ nhưng cô lại không buồn ngủ mà lại thấy tỉnh táo, miệng hát thầm một bài hát mà cô cũng chẳng nhớ tên nó là gì..