Từ lúc debut, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
JunHoe nhớ những lúc hai đứa bày trò trong phòng tập, đứa này chọc đứa kia, đứa kia điên tiết chọc lại, thành ra hai đứa giận nhau mất mấy ngày, mà cuối cùng thì, đứa cao hơn lúc nào cũng là đứa xuống nước xin lỗi trước, mặc ai đúng ai sai.
JunHoe nhớ lúc bản thân đã khóc vì bất lực, khi Team B thua cuộc, không chỉ một lần mà những hai lần, và cả lúc đứa kia khóc vì nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ cả đứa em gái nhỏ ở nhà, và cả ước mơ được đem debut album đến cho bố. Giờ thì cậu ấy làm được rồi. Một cậu trai với vẻ ngoài đáng yêu, nhưng nội tâm đầy những vết sẹo chằng chịt của sự trưởng thành, chẳng những không khiến cậu gục ngã mà ngược lại, khiến cậu càng cảm thấy tự hào vì những gì mình đạt được. Nụ cười của DongHyuk khi ấy, chính là thứ JunHoe không thể quên.
JunHoe nhớ lúc cả hai đứa bày trò cãi nhau trước mặt các anh em, khiến JinHwan phải khóc, để rồi sau đó hai tên đầu sỏ trốn ra ngoài cười ngặt nghẽo như hai thằng dở hơi trước ống kính máy quay. Sau đó lại cùng nhau đi xin lỗi anh già vì trò đùa quá lố của mình, dù hai thằng cố gắng lắm mới không cười vào bản mặt JinHwan. Dù quý anh JinHwan như anh trai, trò đùa đó thực sự rất đáng mà, nhất là khi nó được nhìn thấy nụ cười thoải mái của DongHyuk.
JunHoe nhớ lúc tập Eyes, Nose, Lips, DongHyuk đã nói rằng mình nghĩ về mối tình đầu, JunHoe đã cười, nhưng điệu cười nguy hiểm ấy, DongHyuk ngây thơ đâu có để ý, để rồi JunHoe cũng đáp trả lại luôn, cậu ta nghĩ về cô bé năm xưa cậu ta từng theo đuổi =))) DongHyuk cũng chỉ cười, nụ cười hồn nhiên vô tư như trước giờ cậu vẫn hay thể hiện. Này Kim DongHyuk, cậu thôi cười đi có được không, đồ ngây thơ, tôi đang bịa, là đang bịa đó, sao cậu không ghen đi, cậu có biết tôi khó chịu như thế nào khi cậu nhắc về mối tình đầu không? Tôi tưởng tôi mới là mối tình đầu của cậu cơ mà?
Tất cả những buồn đau, hạnh phúc mà cả hai cùng trải qua, JunHoe nhớ hết. Và nó biết, DongHyuk cũng thế.
Khi debut, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên thôi, chẳng thể quay lại điểm xuất phát. Goo JunHoe, để bảo vệ thứ tình cảm sai trái này, mà chọn cách dõi theo DongHyuk từ xa. Cố giữ khoảng cách với cậu, chỉ để cậu có được sự tự do, vì tình yêu thật sự, không cần sự trói buộc, khi đến lúc, tự khắc nó sẽ quay trở về.
JunHoe sến súa, lãng mạn, thích xem phim Hàn, hay xúc động, nó muốn làm mọi thứ cho DongHyuk giống như trong phim. Nhưng phim ảnh khác xa thực tế rất nhiều, huống gì là thứ tình cảm bị chối bỏ ở một đất nước kì thị người đồng tính như Hàn Quốc. Vì vậy, JunHoe cứ để mặc tình cảm đang lớn dần từng ngày, để rồi một ngày đẹp trời, khi có đủ dũng cảm để đối mặt với dư luận, mang hết tâm tư tình cảm của mình ra mà thổ lộ với người cậu ta yêu, nhưng JunHoe biết, mình còn một chặng đường rất dài. Không sao, đến debut cậu ta còn đợi được thì chút thời gian cỏn con này có là gì đâu. Chỉ sợ, DongHyuk vô tư không hiểu được nỗi lòng của cậu ta mà thôi. Và sợ nhất là chính bản thân mình thay đổi.
Thế đấy, JunHoe nhớ hết, không bỏ sót bất kì điều gì, cả việc DongHyuk mặc sịp trắng trông quyến rũ thế nào, cho đến việc bóng lưng cậu sexy đến chừng nào khi quay lưng cất áo. Vô tình hay thói quen, cậu ta mặc định sẵn mẫu người lý tưởng của mình là một người quyến rũ và... sao nhỉ, dám cãi lại cậu ta (?). Thật trùng hợp, DongHyuk lại là người thường xuyên làm việc đó nhất. Ngạc nhiên chưa?
Chỉ cần DongHyuk không tự ý buông tay, JunHoe sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần DongHyuk không quên đi kí ức về những tháng ngày tươi đẹp ấy, JunHoe sẽ không bao giờ chôn sâu nó xuống lòng đất và mãi mãi không bao giờ lục lại.
Gửi JunHoe và DongHyuk, nhân dịp Lễ Trưởng thành của hai đứa, bây giờ mới biết thì chắc mình lạc hậu quá rồi :D
Cùng đi bên nhau thật chậm và thật lâu nhé hai đứa :)
From Saigon with love <3
19/05/2016