Chương 1

164 7 0
                                    

Trời đang là mùa đông, tuyết rơi dày khắp nơi, toàn kinh thành như được phủ thêm một lớp áo màu bạc. Viêm kinh thành rất lớn, khả dĩ có thể chứa số nhân khẩu là trăm vạn, người chịu trách nhiệm quản lý ba quận đông vực chính là Trấn Đông Vương Lâm Hải, phủ đệ cũng đặt tại kinh thành.

Phủ đệ của Trấn Đông vương chiếm một khoảng đất cực lớn, chính môn cả ngày lẫn đêm đều mở rộng. Cửa chính vào phủ rất rộng, có thể cùng lúc sáu bảy người đi vào

Trong một tiểu viện u tĩnh tại Trấn Đông vương phủ.

Một người trung niên vận thanh y(y phục màu lam) đang ngồi trên thạch kỷ, bên cạnh là một tiểu nam hài khả ái. Đứng trước mặt trung niên nhân là mười hai người, lão giả có, mĩ phụ có, hoặc là thanh niên cũng có...nhưng cả mười hai người này đều có điểm chung là đều mặc tử y(y phục màu tím).

"Phụ vương, sao người lại gọi nhiều vị lão sư vậy?" Hài tử Lâm Phong mới sáu tuổi đang ngồi trên đùi phụ thân, trong tay đang nghịch tuyết cầu, nghi hoặc nhìn phụ thân Lâm Hải.

Lâm Hải hòa ái nhìn nhi tử Lâm Phong, khẽ xoa đầu đoạn hướng về phía mười hai người kia điềm đạm nói: "Các vị dạy dỗ Phong nhi một khoảng thời gian, cũng đã tốn công không ít, không cần phải cân nhắc nữa, xin cho ta biết nhận xét. "

Mười hai người kia nhìn nhau, sau cùng một lão giả có chòm râu bạc trắng tiến lên một bước, cung kính nói: "Bẩm vương gia, chúng tại hạ đã quan sát về các phương diện, nhận thấy tam điện hạ đối với kỳ môn xảo kĩ rất có hứng thú, tuy nhiên đối với các vấn đề quyền thế không hề có chút hứng thú. Căn cứ vào những điều đó có thể phán đoán rằng tam điện hạ khó có khả năng phù hợp trở thành một người có vị trí cao."

Chỉ bằng vào vài ngày tiếp xúc với nam hài họ đã có thể đưa ra phán đoán như vậy, tựa như chém đinh chặt sắt. Tất nhiên Lâm Hải trong lòng không thể hoài nghi được.

Lâm Hải thở dài một tiếng, nhìn sang hài tử Lâm Phong ngây thơ chưa biết gì, cười khổ nói: "Ta hiểu, Phong nhi giống hệt mẹ nó, đối với quyền thế của thế tục không có một tia hứng thú, tuy nhiên nó sinh ra đã được định sẵn để trở thành..."

Lâm Hải đang nói đột nhiên ngừng lại, quay về phía sau phất tay nói: "Thời gian qua đã làm phiền các ngươi nhiều, các người có thể li khai vương phủ." "Vương gia, chúng tại hạ cáo từ!"

Mười hai tử y nhân đồng thời cúi người, sau đó lần lượt rời khỏi tiểu trang viện u tĩnh.

Thời khắc đó, trong trang viện chỉ còn Lâm Hải và nhi tử Lâm Phong. Lâm Hải trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau nhìn sang Lâm Phong, trong mắt chứa nhiều hàm ý khiến Lâm Phong mới chỉ là một đứa bé sáu tuổi không thể hiểu được.

"Phụ vương, sao phụ vương không nói gì vậy?" Lâm Phong trong lòng rất thắc mắc, nhưng nó vốn là đứa trẻ rất thông minh nên không tiếp tục làm phiền phụ thân. Từ nhỏ Lâm Phong đã mất mẫu thân, trong lòng nó thì phụ thân là trọng yếu nhất, ngoài ra còn có hai ca ca nữa. Rất lâu sau đó, Lâm Hải vẫn ngồi như vậy và Lâm Phong cũng tiếp tục ngồi trên đùi của cha.

Đột nhiên, một tiếng hạc vang lên.

Chỉ thấy từ không trung một đạo bạch sắc tiên hạc bay tới, cưỡi phía trên là một trung niên tuấn nhã mang vẻ tiên phong đạo cốt, từ từ điều khiển tiên hạc hạ xuống trang viện. "Phong huynh, Phong nhi đan điền có vấn đề, huynh phải giúp ta tìm ra giải pháp..." Lâm Hải nhìn sang người trung niên, lo âu nói.

Truyền Thuyết Vương Vũ-Vũ Tinh Biến[Tạm Drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ