Đầu tiên và duy nhất
Chap 12
Sân bay quốc tế Incheon.
Vừa đến nơi, nó chạy thật nhanh tìm cậu. Bao quanh nó hiện giờ chỉ là biển người giữa một không gian rộng lớn vô định. Taemin chạy như một người điên khắp sân bay, đôi mắt vẫn còn đỏ vì khóc dáo dác tìm cậu dù chỉ một chút hình bóng. Đôi mắt long lanh, ngây thơ thường ngày không còn hiện hữu, thay vào đó chỉ còn sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực. Sợ hãi vì đang dần để tuột mất anh. Tuyệt vọng vì nó không tìm thấy bóng dáng của anh giữa biển người. Bất lực vì không thể níu tay ,không biết làm gì hơn ngoài nhìn anh ra đi, tuột mất khỏi mình.
Không thấy anh!
Nó nghĩ nếu không gặp được anh thì nó không còn gì cả .Đến cả một cái nhìn tạm biệt cũng không thể? Có lẽ cuộc đời này nó cũng không còn được nhìn thấy anh, được nói câu yêu anh.
Đôi chân Taemin dường như không còn chút sức nào, nó ngồi sụp xuống, ngay giữa cả sân bay rộng lớn. Đôi mắt nó đầy nước và rồi từng giọt nước mắt lăn xuống như những hạt pha lê cô đơn. Những giọt nước mắt ngày càng nhiều làm nhòe đi mọi thứ xung quanh nhưng không thể xóa đi những ký ức giữa nó và cậu. Những ký ức lại hiện xung quanh nó từng chút một. Ký ức hòa lẫn nước mắt đau thương, làm sao nó chống đỡ được!
Trái tim em đã chia làm đôi
Em vẫn sẽ mãi đợi anh
Khi em cố giấu đi những giọt nước mắt.
Liệu anh sẽ về với em chứ?
Tình yêu của em dường như chẳng thể vươn tới anh.
Chỉ nhiều như những giọt lệ em rơi, nó vẫn thật quá xa vời.
Phía xa xa đó, tại sảnh chờ Minho đứng nhìn từ đầu. Nhìn thấy nó chạy đi tìm cậu với đôi mắt ngấn lệ , trái tim cậu như có ngàn nhát dao cứa vào lòng. Cậu chỉ muốn chạy đến ôm nó thật chặt nhưng cậu không thể. Cậu sợ nếu vậy cậu sẽ không thể đành lòng mà đi. Sống mũi Minho cay dần, mắt cậu chuyển sang đỏ, khóe mắt bắt đầu không thể ngăn những giọt lệ. Cậu che miệng mình cố gắng ngăn những tiếng nấc. Không thể tiếp tục chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình, cậu quay đầu hướng khác.
Cả hai, tuy rất gần nhưng cũng rất xa, tuy cách biệt nhưng chung nhịp đập, tuy vô hình nhưng lại hữu hình.
Bỗng có một tiếng chuông điện thoại từ trong túi áo Taemin. Nó chán nản giở ra nghe điện.
– Alo
– Taemin! Em đang ở đâu? Mẹ em... Bà... mất rồi.
Onew vừa dứt lời, cánh tay nó buông thõng, không thèm dập máy. Một lúc sáu ,nó lấy hết nước mắt đứng lên, bước đi cùng nỗi đau trong tim với đôi mắt lạnh tanh như một cái xác không hồn bước từng bước ra khỏi sân bay.
Hôm sau, tại nhà tang lễ.
Di ảnh mẹ nó được đặt trang trọng giữa phòng, xung quang đó là muôn vàn hoa cúc trắng. Ông Han đứng đó, gương mặt hốc hác đi rất nhiều, đôi mắt đỏ quạch chứa đầy đau buồn. Còn Taemin, nó ngồi ở góc phòng gương mặt vô cảm, cùng với đôi mắt vô hồn, sâu thăm thẳm nhìn trân trân di ảnh mẹ mình. Ngày hôm qua, nó khóc rất nhiều đến ngất đi bên mẹ. Dường như ngày hôm đó, Taemin đã khóc hết nước mắt cả cuộc đời mình.