Mình sẽ kể cho các bạn nghe về quá khứ của Vương Thanh.
.........................
Đêm nay có trăng.
Trăng dát sáng mặt biển. Màu lam thẫm đục, màu xanh ngọc trong vắt, màu trắng vỏ sò, màu bạc kim ngời ngợi. Mọi thứ đều xinh đẹp và hài hòa.
Dường như tôi đã lý tưởng hóa hiện thực. Nhưng tôi không quá bận tâm về điều đó. Tôi không miễn cưỡng bản thân. Đứng dưới vùng trời mơ ước, tôi là chính tôi, chân phương và trọn vẹn. Vui liền cười. Quá vui liền khóc. Cảm xúc thay đổi thoăn thoắt như một trò đùa. Tôi hóa thành trẻ nhỏ.
Để hắn dẫn dắt và bảo hộ.
Có hắn kề bên, mỹ cảnh này càng thêm tuyệt vời.
Hắn cười không ngừng. Mặc dù tôi không rõ hắn cười vì điều gì.
-Thanh.
-Hửm?
Hắn nghiêng đầu sang nhìn tôi. Trông hắn hơi tinh nghịch. Tôi phải thừa nhận hắn đúng là một tên đa diện. Đáng sợ thì cực đáng sợ. Đáng yêu cũng cực đáng yêu.
-Anh...
-Sao?
-Đừng cười nữa.
-...
-Như thằng bệnh ấy.
Hắn khựng lại vài giây, rồi nhăn nhở cười.
-Anh đang bệnh thật mà. Bệnh si tình.
Tôi nhớ tôi của ngày trước không hề dễ dãi. Nếu là cách đây một năm, câu nói đưa đẩy của hắn không đời nào khiến tôi cười được. Nhưng tôi của hôm nay quá đỗi khác biệt. Cười rất nhiều. Đều là những nụ cười thật thà nhất. Hắn không cần dày công trêu chọc, chỉ cần phác tay tạo thành một cử chỉ trong không trung, khóe môi tôi cũng có thể vểnh lên, cùng hắn cười đùa.
Mà chính tôi cũng cười nhiều đến dở hơi như vậy, lấy tư cách gì để chê bai hắn chứ.
Hắn muốn đi uống rượu, nhưng tôi nhất quyết bám chặt biển không rời. Cuối cùng đành chọn phương án thỏa hiệp, chúng tôi mang rượu ra uống trên bờ cát. Biển đêm trở lạnh. Tôi hơi nép vào hắn. Hắn rất tự nhiên ôm vai tôi.
-Ở đây có gì mà em thích đến thế?
Tôi im lặng suy nghĩ. Ở đây có gì? Tôi đưa ly rượu lên cao, nheo mắt canh sao cho một nửa mặt trăng lọt vào màu vang đỏ sánh.
-Ở đây, giống như giấc mơ của tôi.
-Em mơ thấy biển à?
-Ừm, có thể nói vậy. Nơi này hiện thực hóa giấc mơ của tôi.
Tôi cười.
Phải rồi, biển đẹp, và sâu, và hiền hòa, như ánh mắt của anh.
Ánh mắt em chôn chặt vào đáy lòng, nguyện dùng một đời chiêm ngưỡng.
Hắn nâng ly lên ngang tầm với tôi, cụng nhẹ. Tiếng pha lê lanh canh khiến tôi bừng tỉnh. Hắn uống hết phần rượu của mình.
-Lúc anh còn nhỏ, từng sống trong một ngôi nhà đặc biệt rộng, giấy dán tường toàn bộ đều màu trắng. Họ không ở bên anh. Chỉ có Jenny. Buổi sáng thức dậy thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà trắng toát. Mỗi ngày đều khô khốc tẻ nhạt như vậy. Chỉ cần Jenny tùy tiện trốn vào đâu đó, anh đi vòng quanh nhà cả ngày cũng không thể tìm ra. Chị ấy đáng ghét lắm. Rõ ràng biết anh hoảng sợ, nhưng lại tái diễn rất nhiều lần. Cho đến khi hoàn toàn quen ở một mình, anh không đi tìm Jenny nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
SÂU TRONG MẮT ANH
Fanfiction"-Đúng là tôi có chịu đả kích. Hắn không nao núng, thản nhiên đáp lời -Cú đả kích này, chính là ngày hôm đó, ở nơi đó, tình cờ bắt gặp em ấy lướt qua. Jenny nín lặng. Tôi nhắm nghiền mắt. -Em ấy tên Phùng Kiến Vũ. Hắn cười khe khẽ. Giọng cười đánh...