Chương VI

1.2K 19 0
                                    


             Cô cực kỳ cao hứng, bởi vì có thể câu thông hiểu về nhau, cảm thấy vạn phần kích động. Cảm xúc vui sướng đó không lời nào có thể miêu tả được, cho dù ngôn ngữ không thông, hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được. Nếu như hắn biết chi nói ra một cái tên đã làm cho cô cao hứng đến thế, thì hắn đã sớm nói cùng cô. Cả buổi tối, cô không nhịn được vẫn hỏi hắn, lần nữa xác định phát âm vật phẩm khác nhau.
Cô hỏi hắn bắp nên đọc thế nào, hỏi hắn bí đỏ nói thế nào, hỏi hắn khoai tây, thậm chí nồi, lò lửa, muỗng canh, còn có chén đọc như thế nào.

Hắn nhất nhất dạy cô làm sao phát âm, cô cũng nói cho hắn biết, dùng ngôn ngữ của cô là nói như thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bởi vì hưng phấn mà trở nên đỏ ửng, cặp mắt đen nhánh , vui vẻ tỏa sáng lấp lánh.
Mặc dù chỉ là một chữ độc nhất trao đổi, cô cũng đã có dáng vẻ như nhặt được trân bảo.
Cô cùng hắn rửa chén thu dọn bàn, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn, pha một ấm trà dược thảo, dùng từng từ ngữ chậm rãi, cùng khoa tay múa chân, hàn huyên một đêm.

Đó thật ra thì không tính là tán gẫu, hắn chỉ nói theo danh xưng khi cô chỉ vào vật gì đó nhưng nói thật, hắn căn bản không nhớ trước kia khi mình cùng với người khác nói chuyện nhiều như thế này là khi nào nữa. Đối với hắn mà nói, đây đã là lần nói chuyện nhiều nhất đã mấy năm nay rồi. Có vài lần, cô không ngừng đưa tay đụng vào hắn, muốn hắn nhìn cô chỉ vào gì đó, nghe cô hỏi vấn đề. Hắn mỗi một lần, cũng rõ ràng cảm nhận được ngón tay của cô, nhưng cô lại giống như không hề phát hiện, giống như làm như vậy là chuyện rất tự nhiên bình thường.
Mỗi khi ngón tay của cô dừng lại trên cánh tay hắn, thì hắn cũng không khỏi nín thở.
Tiếng cười của cô như chuông bạc, vang lên lần nữa.
Hắn không có cách nào khống chế, mắt chỉ dừng ở nhiều biểu tình thay đổi trên mặt cô, nhìn cô vui sướng, e lệ, khẩn trương, thoải mái, ở khóe mắt đuôi mày tinh tế hiện lên biến ảo.
Ngay cả, có nhiều lúc, vẫn là nghe không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý, hắn nghe cô nói chuyện, nghe cô dùng thanh âm êm ái kia, nói với hắn ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu.
Đã rất lâu, không hề ai nói chuyện với hắn như vậy.
Thật tình như thế, lòng tràn đầy vui mừng như thế, bởi vì hắn làm mà vui vẻ như thế.
Cô gần như dừng lại không được, giống như quên mệt mỏi, cho dù thanh âm đã bắt đầu có chút khàn khàn, mỏi mệt cũng lên hiện mặt, cô vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, không hề có ý định muốn nghỉ ngơi.
Vì muốn cô tốt, hắn chỉ có thể mở miệng ngăn cản cô."Quá muộn, ngày mai hãy tiếp tục nói."
"Cái gì?"
Cô không hiểu, hắn nhìn ra được, hắn cong khóe miệng dùng tay ra hiệu.
"Ngủ." Hắn chỉ vào giường, "Sơ Tĩnh, ngủ."
Nháy mắt , rặng mây đỏ lại nổi lên gương mặt trắng noãn của cô, cô lĩnh ngộ được.
"Đúng vậy, tôi hiểu, xin lỗi, tôi quá nhiều lời." Cô lúng túng nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên ghế, nhưng bởi vì động tác quá nhanh mà choáng váng.
Lại một lần nữa , hắn đỡ cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng hé mở.
"Cám ơn. . . . . ."
Hắn đã bắt đầu hiểu được ý tứ của hai chữ này, cô gái này đang cùng hắn nói lời cảm ơn, , kể từ khi cô hôn hắn, hắn chỉ sợ cả đời cũng sẽ nhớ rõ ràng hai chữ này. Một giây sau, hắn có thể cảm nhận được, khi hắn nắm tay cô, mạch đập của cô nhảy lên thật nhanh.
Cô xin lỗi cười cười, đứng vững, lui về phía sau một bước.
Hắn cưỡng bách mình buông tay ra, để cho cô xoay người rời đi.
Chậm rãi, hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu lại dọn dẹp bình trà cùng cái ly trên bàn, cùng đi theo đến chiếc chăn đã sớm ngủ bên cạnh, mở thảm ra. Cô vào nhà vệ sinh, sau đó trở lại bên giường, cỡi giày cùng áo khoác ra, bò lên giường. Xác định cô an toàn lên giường, hắn mới tắt ngọn đèn dầu trên bàn. Trong phòng, lập tức tối xuống, chỉ còn chút ánh sáng từ trong lò.
Hắn cởi giày ra, nằm xuống trên thảm, lấy cánh tay làm gối , hai mắt nhắm nghiền.
Trong đêm tối, cô tất tất tác tác lật trở trên giường.
Hắn biết cô không được tự nhiên, cho nên vừa bắt đầu liền đưa lưng về phía giường, tránh cho cô khẩn trương không ngủ được.
Cô lật được một lúc, mới dừng lại .
Nhưng cô an tĩnh không bao lâu, lại động.
Hắn nguyên tưởng rằng cô chỉ là còn hưng phấn quá mức, chỉ cần nữa nằm lâu thêm một lát, cô sẽ ngủ, một giây kế tiếp, nghe được cô sợ hãi kêu lên.
"Irapa?"
Hắn mở mắt ra, lật người nhìn cô, chỉ thấy cô gái kia chẳng biết lúc nào đã ngồi dậy, thối lui đến giường dựa vào tường bên kia, trên giường trống ra một khoảng trống rất lớn
"Đây là giường của anh mà. . . . . ." Cô dùng ánh mắt đen lúng liếng kia nhìn hắn, vỗ vỗ giường, vẫy tay về phía hắn nói:
"Tới đây, anh có thể không cần ngủ trên sàn nhà."
Hắn kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Cô gái này là. . . . . . Đang gọi hắn qua đó ngủ sao? Hắn không cử động, chỉ nhìn cô chằm chằm, hoài nghi mình có đoán sai ý của cô hay không.
Cô cắn cắn môi, một giây kế tiếp, cô hít sâu một cái, bò xuống giường, ôm chiếc chăn lông cừu của mình, dưới ánh lửa lay động chiếu rọi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn lương tâm có chút bất an của cô.
Hắn đột nhiên hiểu rõ, cô thật sự gọi hắn đến giường ngủ, cô ngại chiếm giường của hắn.
"Trên đất vừa lạnh lại cứng, giường lớn như vậy, chỉ hai người ở phía trên nằm ngang cũng không thành vấn đề." Cô đỏ mặt nói, đưa tay muốn kéo hắn đứng dậy.
Hắn vẫn không hề động, nhìn cô chằm chằm, nghèn nghẹn mở miệng cự tuyệt: "Không, cô trở về ngủ."
Cô ngồi xổm người xuống, kiên định nhìn hắn, nói: "Nếu có người phải ngủ trên sàn nhà, cũng nên là tôi, anh lên giường ngủ đi."
Nói xong, cô để chăn lông cừu xuống, quỳ đem nó trải ra, tiếp theo nằm xuống trên mặt đất.
Hắn bắt được cánh tay của cô, ngăn cản cô nằm xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười chỉ vào giường, "Giường của anh, giường của Irapa, anh ngủ đi."
Cái cô gái ngoan cố này. Cô cần nghỉ ngơi, nhưng cô lại muốn ngủ trên sàn nhà. Mặc dù nơi này gần lò lửa, nhưng sàn nhà lại lạnh chết đi được, gió còn có thể xuyên qua ngạch cửa, cái loại giá lạnh đó, không phải dựa vào tấm chăn lông cừu thật mỏng này là có thể có thể chống đỡ được . Hít sâu một cái, hắn kéo cô đứng dậy, thuận tay đem chăn của cô cũng chộp trong tay, sau đó mang theo cô đi trở về bên giường.
"Này, chờ một chút, chuyện này quá buồn cười, nếu như anh không lên giường ngủ, tôi cũng sẽ không ngủ ở trên giường, nào có đạo lý tu hú chiếm tổ chim khách. Huống chi tôi cũng không phải tu hú, tôi còn biết phải hiểu được khách khí. Coi như nói người đến là khách, cũng không hề chuyện chủ nhân cứ mãi đem giường tặng cho khách ngủ, tôi còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi khá lâu, chẳng lẽ anh phải ngày ngày ngủ trên sàn nhà. . . . . ."
Giống như là biết cố gắng tránh thoát là uổng phí hơi sức, cô thuận theo cùng đi theo, nhưng mặc dù không hề giãy giụa kháng cự hắn dẫn dắt, trong miệng cô cũng càu nhàu nói không ngừng.
Không để ý tới cô kháng nghị, hắn đem cô gái nhỏ này ôm đến trên giường, đem cái chăn lông cừu cũng đặt lên đó.
Cô cau mày nhìn hắn chằm chằm, khi hắn muốn đi về chỗ của hắn thì cô đưa tay bắt được tay của hắn.
"Đợi đã nào...! Anh nghe có hiểu hay không? Chúng ta có thể cùng nhau ngủ a!"
Hắn nhìn cô cầm lấy tay hắn, lần nữa thối lui đến bên tường, nhường ra một chỗ trống lớn phía trước, sau đó vỗ vỗ ván giường.
"Nhanh lên một chút, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên anh cùng tôi ngủ ở nơi này, chúng ta ngày hôm qua cũng ngủ cùng nhau, hiện tại mới thẹn thùng đã quá muộn, hơn nữa cùng nhau ngủ cũng tương đối ấm áp a." Cô kiên trì như vậy, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt cổ tay của hắn, giống như sợ hắn sẽ chạy trốn. Nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn như vậy.
Hắn có thể dễ dàng từ trong mắt cô nhìn thấy sự quan tâm.
Cô gái này, không đành lòng nhìn hắn nằm trên sàn nhà, cho nên vứt bỏ xấu hổ, cố nén khẩn trương, cũng muốn cho hắn ngủ ở trên giường.
Cổ họng không hiểu sao nghèn nghẹn, trong lòng bỗng nhiên hiện lên ấm áp không biết tên.
Cho nên, mặc dù hoài nghi cô có chắc chắn mình đang làm cái gì hay không, mặc dù biết rõ lên giường ngủ cùng cô không phải là một ý kiến hay, hắn vẫn giơ tay lên, chỉ vào chăn nệm trước lò, mở miệng.
"Tôi phải đi lấy chăn."
"Không được, Sơ Tĩnh." Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó vỗ vỗ vị trí bên giường, "Irapa."
Cô nghe không hiểu, cho là hắn vẫn muốn trở về nằm sàn nhà.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan cố của cô, trong nháy mắt đó, giống như ngay cả ngực cũng co rúc nhanh . Vì vậy, hắn nhượng bộ ngồi lên giường. Cô tràn ra nụ cười thắng lợi ngọt ngào, lúc này mới buông lỏng tay ra. Hắn đem thảm lông cừu kéo đến trên người cô, sau đó thừa dịp cô buông tay trong nháy mắt, xoay người đi lấy chăn của mình.

ANH CHÀNG QUÊ MÙA THÂM TÌNH - HẮC KHIẾT MINHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ