Chương 8

8.7K 405 53
                                    

Xin lỗi vì My không ra chap thường xuyên được vì từ hôm bửa đến bây giờ My gặp rất nhiều phiền phức không đáng có làm tinh thần viết truyện trở nên xa sút.

XIN LỖI MỌI NGƯỜI NHIỀU.

_____________________________________:_

Hôm nay cô rất vui vì được xuất viện sau bao ngày khó nhọc cầu xin, làm nũng, nặn ra vài giọt nước mắt trước mặt mama và ca ca. Và cuối cùng cô cũng được xuất viện.

Nhưng sự vui sướng ấy lại xen lẫn với hồi hợp vì sáng hôm baba cô về nước và điều quan trọng hơn là cô chưa từng gặp ông ấy từ khi xuyên qua đến giờ.

Theo nguyên tác, baba của Hoàng Tuyết My là một người có tiếng trên thương trường và được nhiều người biết đến và kính trọng: Hoàng Vĩnh Khang tổng giám đốc công ty thời trang" Queen".

Cạch!

"Tiểu My em làm gì lâu thế, chẳng phải hôm nay là ngày em được xuất viện sao? Anh sẽ thu dọn đồ , còn em thì đi thay bộ đồ khác đi. Nhanh lên! 30 phút nữa là xe sẽ tới!" Anh đi về phía cô và nói. Trên người vẫn chiếc áo blouse hơi nhăn, mái tóc đen rối, trên mắt còn có hai quần thâm như 'gấu trúc' chắc hẵng đêm qua anh không ngủ được.

"Vâng! Thiên ca." Cô bước ra khỏi giường, cầm một chiếc váy xanh nhạt đến đùi bước vào phòng vệ sinh.

Anh nhìn thân ảnh của cô biến mất sao cánh cửa thở dài.

Anh không biết khi cô xuất viện anh sẽ ra sao, anh nhớ mỗi khi cô làm nũng, giận dỗi như mèo con xù lông khi anh xoa đầu làm rối tóc cô hay không cho cô ăn, nhớ mỗi sáng được nhìn thấy cô trong vòng tay anh ngủ, mỗi cái hôn của anh làm cô đỏ mặt... nhiều lắm, nhưng anh vui lắm khi cô còn ở bên.

Nhưng anh sợ, sợ khi cô gặp người đàn ông khác rồi bỏ rơi mình, sợ mỗi khi về đêm khi không có cô trong vòng tay, hay anh sợ rồi cô sẽ xa anh, biến mất khỏi anh,...

Anh sợ lắm!

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh đã lâu nhưng anh dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó mà không để ý đến cô.

"À! Không có gì đâu." Anh giật mình thoát khỏi cái suy nghĩ điên rồ lúc nảy của mình.

Anh xoay người nhìn cô.

'Hôm nay cô rất đẹp.'

Chiếc váy xanh biển nhạt ngắn ngang đùi làm tô điểm cho làn da trắng nõn cùng với chiều cao 1m68 của cô. Nhìn cô thật đẹp, quyến rũ nhưng không kém phần đáng yêu trong mắt người nhìn.

Anh bước đến bên cô, ôm cô vào lòng. Anh dụi dụi vào mái tóc ngắn cùng chiếc cổ trắng ngần của cô.

"Em sẽ không quên anh cũng như không bao giờ rời xa anh chứ?" Anh nói

"Hở? Anh sao vậy?" Cô bất ngờ với câu nói của anh.

"Em cứ trả lời đi!" Giọng nói khàn khàn của anh làm người nghe cảm thấy mủi lòng và cũng không riêng gì cô.

"Em hứa sẽ luôn bên anh và không rời xa anh đâu" cô nói

"Em hứa nha!"

Nữ chính, đừng xem thường ta (H , nữ phụ, xuyên không)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ