Chương 22: Kết cục

4.6K 240 32
                                    

Chương 22: KẾT CỤC



Chúng đại thần đi rồi, Lăng Linh ngồi thêm một chút, liền đứng dậy đi đến một ngọn núi phía trong động.

Trong động này, tất cả đều là thạch anh, đồ dùng trong nhà đều do thạch anh tạo thành, ngay cả giường đều như vậy. Nhưng giường này cùng giường ở nhân gian không giống nhau, tuy hình dạng giống như chiếc giường, nhưng bên trong lại là một ao nhỏ, bên trong chứa đầy chất lỏng trong suốt, trong chất lỏng hiện lên tinh quang.

Lăng Linh nằm vào, chậm rãi biến thành một Tiểu Long cuộn dưới đáy ao. 

Trong đầu tràn đầy hình ảnh nàng và Thiên Luân lúc mới gặp nhau, khi đó các nàng có bao nhiêu vui vẻ. 

Lúc đại chiến, hình ảnh Thiên Luân lại xuất hiện trước mắt nàng, Thiên Luân cứ như vậy rời bỏ nàng, cô là sợ nàng bị thương tổn đi. Nhưng là, Thiên Luân lại không biết, thực chất thương tổn lớn nhất chính là cô rời bỏ nàng đi! Nàng không thể rời bỏ được cô!

Nàng không thể rời bỏ Thiên Luân!

Một ngàn năm trước nàng không muốn rời bỏ Thiên Luân, vậy ngàn năm sau thì sao? Nàng hiện tại có thể sao? Hiện tại có thể đem Thiên Luân trong trí nhớ của nàng bỏ đi sao? Nàng biết nàng không thể, cho dù là lấy đi trái tim của nàng cũng không thể. Đột nhiên bây giờ nàng cảm thấy thật đáng buồn, thật bi thương. 

Hai mắt nàng nhắm nghiền, có lẽ, để nàng cứ như vậy ngủ đi cũng tốt. 

Mí mắt dần dần chìm xuống, cũng không biết ngủ đi bao lâu, trong mơ nàng vẫn nhìn thấy Thiên Luân.

Nàng nhìn thấy Thiên Luân dung nhan bi thương, ánh mắt thê lương, trong lòng của nàng như bị nhéo đau, đau đến mức đem nàng từ trong mộng bừng tỉnh. 

Nàng chuyển người lại trong nước, nàng khó chịu, vậy ngày đó Luân dễ chịu sao? Cô cũng yêu nàng mà!


Nàng đột nhiên rất muốn nhìn thấy Luân, gặp một chút cũng tốt, nàng muốn biết cô hiện tại thế nào, có tốt không? Nàng sợ cô đang như vậy đau đớn. Trong đầu nàng hiện lên bộ dáng Hoa Lôi nội tâm đau đớn ở nhà nàng.

Lăng Linh ngồi dậy, lại biến thành hình người, sau đó chạy thẳng ra ngoài. 

Chạy ra khỏi Cửu Thiên, Lăng Linh đột nhiên hiểu ra, nàng trở lại Cửu Thiên thiên để biến mất là sai, bởi vì, lòng của nàng vẫn còn ở bên người Thiên Luân, cho dù nàng có chạy đến chân trời nào, cũng không thể trốn thoát được.

Không biết Thiên Luân ở nơi nào, Lăng Linh chạy đến Thần giới tìm cô trước. 

Trong Thần giới vẫn như cũ tĩnh mịch, ngay cả cái bóng cũng không có, Thần mẫu cũng không biết đã đi nơi nào.

Nàng lại đến nhân gian, lúc rơi xuống mặt đất dưới nhân gian là 10 giờ sáng.

Lăng Linh từ từ nhắm lại hai mắt, cố gắng cảm thụ hơi thở và phương hướng Thiên Luân. Khí tức của cô rất yếu, yếu đến mức độ nàng không cảm nhận được phương vị của cô tột cùng là ở nơi nào.

Trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Nàng vội vàng chạy đến công ty, sau khi nghe ngóng mới biết được Hoa Lôi đang ở bệnh viện. Hoa Lôi mất tích hơn mười ngày, mọi người mới phát hiện cô ở bờ biển ngoài ngoại ô. Cô đứng ở bờ biển không nhúc nhích giống như pho tượng, vô luận có kêu như thế nào, kích thích như thế nào cô đều không phản ứng, sau khi đưa đến bệnh viện, trải qua kiểm tra Y sinh, nói nàng đã trở thành người sống đời sống thực vật.

[BH-Edit] LINH DỊ CỬU THIÊN - TUYỆT CA (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ