Chương 1.4

46 5 0
                                    

Đoàn Nghi Ân vốn tưởng rằng Vương Gia Nhĩ sẽ đợi ở điểm cuối, tiếp tục không chút để ý triển khai công lực độc mồm của anh, hãm hại họ từ trong ra ngoài một lần, nhưng không có, ở điểm kết thúc chỉ có một Phương Tiến nhìn thôi cũng đã rất không có kiên nhẫn và vài cán bộ căn cứ xa lạ, cùng đám học viên cột sống bị nhào muốn nát như một món rau rữa.Đoàn Nghi Ân di chuyển đến giữa bọn họ rồi ngã xuống, mỗi một phần cơ thể đều đang kêu gào đau đớn.

Đợi thêm gần nửa giờ, cuối cùng thu gom tập hợp toàn bộ nhân viên lại, Phương Tiến ngay cả phát biểu cũng lười, chỉ đơn giản phất tay, để mấy binh sĩ kia dẫn họ đi tắm rửa ăn cơm. Đoàn Nghi Ân lúc đi ngang qua hắn thật sự nhịn không được, vẫn hỏi một câu: "Huấn luyện viên đâu? Hắn làm gì vậy?"

Phương Tiến quay đầu nhìn cậu một cái: "Ổng chờ hết nổi, về ngủ rồi."

Giọng điệu của Phương Tiến nói đến mười phần khiêu khích, nhưng Đoàn Nghi Ân không tiếp lời hắn, trầm mặc không nói gì bỏ đi.

Thì ra không đạt được tiêu chuẩn nhất định, thì ngay cả tư cách bị anh châm chọc khiêu khích cũng không có. Đoàn Nghi Ân, giờ nhìn cho rõ đi, hóa ra không đi đến được cao độ nhất định, người ta chửi cũng không thèm.

Trải qua một buổi sáng bị lăn qua lăn lại kịch liệt, đám học viên ướt át bẩn thỉu theo sát Hắc Tử đến nhà tắm công cộng tắm rửa, xà phòng và khăn mặt đều là của công, xếp trật tự đặt dài trên ghế mỗi người lấy một cái,Đoàn Nghi Ân cởi hết quần áo đi vào bên trong, có cảm giác rất quái dị.

Hắc Tử sắc mặt hung ác đứng ở cửa gào thét: "Tắm rửa mười phút, đến giờ thì tắt nước, tự mình chú ý chút."

Đoàn Nghi Ân thấy Từ Tri Trứ đi phía trước mình đang cười quỷ dị, liền sáp lại gần hỏi, Từ Tri Trứ giơ lên một ngón tay: "Cậu cảm thấy cái này giống gì?"

Đoàn Nghi Ân nhìn đằng trước, toàn là những đại nam nhân tay trần, màu da khác nhau, Đoàn Nghi Ân nghi hoặc: "Giống gì?"

"Chuồng nuôi heo." Từ Tri Trứ nói.

Đìan Nghi Ân một hơi cười sặc sụa, ho hết nửa phút, có điều, đúng là giống thật.

Đợi đến lúc đi ra Đoàn Nghi Ân mới phát hiện trang phục huấn luyện mặc bẩn vừa rồi không thấy đâu, trên ghế có xếp một chồng lớn quần áo sạch sẽ, tự mình chọn lấy số đo phù hợp mà mặc.

"Ôi, nơi này còn giúp chúng ta giặt quần áo nữa à?" Một học viên bên cạnh Đoàn Nghi Ân vẻ mặt ù ù cạc cạc thế mà còn có chút kinh hỉ.

"Cơ giới hoá quản lý." Đoàn Nghi Ân cười lạnh, "Cũng khá hiện đại."

Người nọ hiển nhiên không rõ Đoàn Nghi Ân đang tức cái gì, vô duyên vô cớ đâm đầu vào lỗ đạn làm vật hi sinh, trên mặt liền có chút nhục nhã, thế nhưng sợ quân hàm của Đoàn Nghi Ân khinh người, muốn phản bác lại có hơi nao núng. Đoàn Nghi Ân ăn không tiêu loại ánh mắt này, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tôi thực hâm mộ sự đơn thuần của anh."

Từ Tri Trứ xoay người cũng bày ra gương mặt khổ qua phiền muộn, nhìn gã vài giây, nói: "Tôi cũng thực hâm mộ sự đơn thuần của anh."

 [ Markson, Jark ] [ Chuyển Ver ] Kỳ LânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ