Chap 12

90 8 0
                                    

Hạo Thạc đứng trước nhà Chí Mẫn, mặc kệ những chuyện khác, anh bây giờ chỉ muốn được gặp cậu, được nụ cười trong sáng của cậu sưởi ấm, sốt ruột đứng ngoài bấm chuông cửa. Đứng mãi 15p cũng không thấy ai, anh sốt ruột gọi lớn:

- Chí Mẫn! Phác Chí Mẫn! Em mau ra đây!

Chí Mẫn lơ mơ nghe có tiếng gọi cửa, lồm cồm bò dậy từ trên ghế sofa, bộ dáng xộc xệch chạy ra mở cửa, cửa vừa mở đã thấy một thân hình cao lớn đổ ập lên mình mà ôm chặt không cựa quậy được, cậu theo phản xạ cắn một cái thật mạnh vào tay người đó. Hạo Thạc bị đau vội đẩy cậu ra, tức giận nhéo má cậu một cái mà mắng yêu:

- Anh lo lắng đến thăm em, em lại còn cắn anh?

Chí Mẫn mở lớn hai mắt đang cay xè vì vừa tỉnh dậy, gật gật cái đầu ý xin lỗi, tay nhỏ liên tục xoa xoa vào chỗ mình vừa mới cắn anh, lí nhí hỏi:

- Đau lắm sao? Em xin lỗi.

Bộ dáng đang ngái ngủ của Chí Mẫn thực dễ thương, tất thảy bực tức của Hạo Thạc liền biến mất khi nhìn thấy cậu, anh yêu thương hôn lên trán cậu một cái rồi bế cậu đi vào trong nhà. Cậu vội vàng đập vào ngực anh đòi nhảy xuống:

- Bỏ... bỏ em ra, anh làm cái gì vậy?

Hạo Thạc ngó lơ hành động của Chí Mẫn, loay hoay một lúc mới bật được điện trong phòng, ánh sáng tràn ra rọi lên gương mặt phiếm hồng vì xấu hổ của Chí Mẫn, anh ngọt ngào hôn nhẹ lên môi cậu rồi đặt cậu ngồi xuống ghế sofa, bàn tay to đặt lên trán cậu. Chí Mẫn ngơ ngẩn, hai mắt mở lớn nhìn anh không chớp, đột nhiên đưa tay lên dí vào trán anh:

- Hạo Thạc, hôm nay có chuyện gì không vui sao? Vì sao anh cứ nhíu mày suốt từ nãy đến giờ.

Anh lắc đầu, cậu không bị sốt, nỗi lo trong lòng như được giảm bớt, anh dịu dàng luồn tay qua những sợi tóc đen mềm mại của cậu mà vuốt ve, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng chiếm hữu. Cậu cũng thuận tiện dựa người vào lồng ngực rắn chắc của anh, hít hà hương nước hoa quen thuộc, cậu muốn ghi nhớ tất cả về anh, cậu yêu anh đến nỗi không muốn phải rời xa anh một giây một phút nào nữa. Giữa căn phòng tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng "ọt ọt" đáng xấu hổ, Chí Mẫn tròn mắt nhìn lên Hạo Thạc đang cười hì hì gãi đầu, ngạc nhiên hỏi:

- Anh đói sao?

Anh cười ngượng, xua xua tay với Chí Mẫn:

- Trưa nay anh có cuộc họp, họp xong liền trở về phòng làm việc ngay. Lúc nghe tin em nghỉ làm liền vội chạy đến đây, vẫn chưa kịp ăn gì.

Cậu nghe xong phồng má hờn dỗi, hai tay mũm mĩm nhéo hai má anh, miệng không ngừng giáo huấn:

- Anh thường xuyên bỏ ăn trưa có đúng hay không, chẳng trách mặt anh chẳng có tí thịt nào. Không ăn trưa vừa không có năng lượng làm việc, lại còn dễ bị mắc bệnh dạ dày, tóm lại rất rất không tốt. Sau này anh mà bị bệnh, em liền mặc kệ anh.

Hạo Thạc đặc biệt yêu thích bộ dáng hờn dỗi của Chí Mẫn, nhào tới ôm cậu vào lòng, tựa đầu vào hõm vai cậu hít một hơi đầy mùi hương bạc hà dịu nhẹ tỏa ra từ người cậu, nũng nịu đòi hỏi:

[HopeMin][TaeGi] Lại đây Mều con!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ