Chap 18: Will You Give Will A Chance?

557 58 9
                                    

Trong lúc đợi Mabel, Pacifica không vào phòng cô đợi mà đi dọc theo hành lang, trong lòng trống rỗng. Nó bỗng dừng lại bên cánh cửa kim loại lạ lùng. " đây cũng có th k l như vy sao?" Gõ gõ thử, đây là thép, thép không gỉ, nguyên chất, dày khoảng 3-4 inch, còn có một ổ khóa ngay giữa cánh cửa. Nó rút hết kẹp kim trên búi tóc của mình xuống, mái tóc dài bồng bềnh rũ xuống vai, dài đến tận hông. Nín thở đút một cây kẹp vào trong ổ khóa, chọc chọc ngoáy ngoáy như trên mạng hướng dẫn. Lúc đầu nó còn nghĩ điên hay sao mà dạy con nhà lành cái không đâu thế này, giờ mới thấy có ích ghê, mở được rồi nè! Nó mà chỉ sai thì đâu biết cái kinh dị gì sẽ xảy ra với nó cơ chứ. Mà mở ra cũng thấy cái kinh dị không kém.

Một cậu trai mái tóc màu xanh lam đang lơ lửng trong không khí. Hai tay bê tách trà hoa cúc nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Thấy người lạ bước vào, cậu rơi phịch xuống đất. Từ một người có đôi mắt xanh tuấn tú, cậu biến thành cái hình tam giác cân quái gở đang rơm rớm:

-"Cô... cô... cô làm gì...gì... ở đây?"

-"Xời ơi, tôi đã chạm vào cậu đâu mà mếu máo thế kia?"

-"T... tôi... tôi..."

-"Không phiền chứ?"

Hỏi thế thôi chứ nó đã bước vào và yên vị trên chiếc sô pha, tự nhiên hớp một ngụm trà từ một cái tách trên bàn. Trà lài.

-"Sao vậy? Bất tiện à?"

-"Kh... không phải!"

-"Cậu có thể tự nhiên, dù sao tôi cũng là khách mà."

-"Ờ... ừm..."

Đoạn, cậu lại biến thành chàng trai khôi ngô với áo vest xanh đen xen kẽ nhau, chiếc mũ cao đen tuyền. Cậu quay sang cười:

-"Như vậy được chứ?"

-"Ờ... ừm..."

Bây giờ lại tới lượt nó lắp ba lắp bắp. Cậu cũng chẳng để ý, chỉ nhấp một ngụm trà. Thế là cả hai tiếp tục uống trà trong không khí im lặng đến ngột thở, cho đến khi nó lên tiếng:

-"Will này, cậu thấy Dipper và Mabel thế nào?"

-"Sao lại hỏi vậy?"

-"Cậu cứ trả lời đi! Cậu ở chung nhà với họ mà."

-"Nhưng tôi không được phép kể..."

Cậu dừng lại, nhìn thô lố vào lá bùa ngọc mắt mèo trong tay nó. Đột nhiên lại biến thành hình tam giác, nước ngắt nước mũi tèm lem, ré lên:

-"Ôi không! Không! Không! Không! Lại một người muốn ép ta phục vụ họ sao??? Cuộc đời ta còn dài mà... Tại sao vậy???"

-"Ơ này, sao cậu kêu gào thảm thiết vậy? Ý tôi chỉ là muốn nói rằng tôi biết về vụ phép thuật rồi, cậu cứ thoải mái kể ra đi!"

-"Ô, thế à? Thế thì được rồi."

Đùng một cái nó lại biến thành người, hai chân bắt chép nhau, khoan thai ngồi trong không trung như không có chuyện gì xảy ra. Ặc, trở mặt kinh thế!?

-"Trả lời đi! Cậu thấy Dipper và Mabel dư lào?"

-"Cậu chủ thường rất lãnh đạm nhưng nếu lên cơn sẽ hành hạ đánh đập tui không thương tiếc.Tui cũng khổ tâm lắm cô à... Với lại cậu chủ toàn dùng mấy câu thần chú phức tạp và mấy loại thần dược cổ xưa làm tui điên hết cả lên mà không dám phản kháng. Sợ bị ăn hành."

As Bright As A StarNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ