Chương 8: Bướm đốm truyền tin

8.5K 402 23
                                    

Lãnh Vô Sương ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi Bích Hà sơn, ngự kiếm cũng không vững, suýt chút nữa thì ngã xuống từ độ cao cách mặt đất cả vạn dặm.

Hồ Ngôn Chi đứng sau lưng hắn dõi mắt nhìn hắn đi xa, trên mặt dần hiện ra nét rầu rỉ không vui, quay vào trong nhà, trái lo phải nghĩ một hồi, gã liền lấy ra hai con hồ điệp tinh xảo màu bạc từ trong túi càn khôn giắt ngang hông mình.

Ngân điệp có đốm chấm trên cánh là con vật chuyên dùng để truyền tin tức, tốc độ nhanh, ẩn dấu hành tung vô cùng tốt, là thứ mà người tu tiên đỏ mắt tranh giành lẫn nhau.

"Hãy men theo vách núi Linh Vân bay vào Linh Vân phái, giúp ta truyền tin cho Huyền Thiên cùng Bạch Sơ..." Trong lòng gã vẫn còn đang do dự có nên truyền tin cho cả Hàn Sở Nhượng hay không. Tiểu tử kia cực kì ngỗ nghịch, tuy thân mang thân phận môn đồ Linh Vân nhưng mấy chuyện huyên náo gà bay chó sủa y làm tuyệt đối không ít chút nào, thường xuyên bứt Sương Sương tức giận dậm chân chạy đến Bích Hà sơn cáo trạng nhưng gã cứ cố tình tàn nhẫn không hạ tâm ý đi trừng phạt tiểu tử kia để nhìn bộ dạng đáng yêu này của Sương Sương.

Nếu lần này gã đem sự tình nói cho Hàn Sở Nhượng, Sương Sương hẳn sẽ tức điên lên đi?

Gã ngẫm nghĩ cân nhắc kĩ càng lợi hại một phen, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.

Không không, không được, việc này tốt nhất vẫn phải nói cho y biết, loại độc này tuy trước mắt chỉ vỏn vẹn dừng ở tính dâm nhưng ai biết ngày sau sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào chứ? Việc này xem ra vẫn nên nói cho bọn chúng biết để đề phòng tìm cách giải quyết mới tốt, đỡ đến lúc xảy ra cái gì lại luống cuống chân tay.

Vì vậy Hồ Ngôn Chi lại từ trong túi càn khôn lấy ra một con ngân hồ, gã nhắm mắt hạ lên con bướm kia một tia ý niệm, bạch quang nhỏ bé bất chợt từ đầu ngón tay hắn lan ra bao bọc lấy ngân điệp.

"Đến Linh Vân phái, truyền tin cho Hàn Sở Nhượng."

Ba con ngân điệp đồng loạt run lên, trên không trung tức khắc xuất hiện ba vệt sáng hào quang màu trắng bạc kéo dài, chớp mắt liền tiêu thất vô tung.

__________________

Lúc này Lãnh Vô Sương đã về tới Linh Vân sơn, vẻ mặt hắn hốt hoảng, bước chân phù phiếm như dẫm trên cõi mây.

Vừa khéo tên nhị đồ đệ Hàn Sở Nhượng bất kham của hắn cũng đang đi theo hướng đối diện hắn. Y nhìn thấy Lãnh Vô Sương nhưng người kia dường như chẳng thấy được y, ngay cả bắt chuyện hai ba câu cũng không, trực tiếp ngơ ngơ ngác ngác lướt qua y.

Đương nhiên Lãnh Vô Sương căn bản không thấy y, cho dù có thấy hắn cũng lười để ý tới.

Hàn Sở Nhượng vốn cố ý muốn chọc giận Lãnh Vô Sương, phát hiện hắn hoàn toàn không nhìn thấy mình, nhất thời khó chịu trong lòng, hừ lạnh một tiếng xoay người theo sau Lãnh Vô Sương.

Cũng không biết tâm tư hắn hiện giờ quá mức hỗn độn hay như thế nào mà không cảm nhận được có người ngang nhiên đi theo sau mình. Đến tận khi hắn đặt chân vào phòng, xoay người chuẩn bị đóng cửa mới phát hiện Hàn Sở Nhượng tự tiếu phi tiếu đứng dựa lên tường.

[OG] Môn Phái Của Ta Đều Là Nghiệt ĐồNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ