Quyển 1: Bằng trình vạn lý (1 - 10 )

61.2K 957 3.1K
                                    


Chương 1

Hố đào chơi cho đỡ buồn thôi các bạn đừng nhảy vào làm gì. À quên, thực ra đào hố vì một nhân vật trong này mà hết quyển 1 thì người đó cũng chết mất tiêu. -_-

Trình Tiềm tính tuổi mụ là mười tuổi, mà vóc dáng phát triển rất chậm, không theo kịp tuổi tác.

Gần giữa trưa, nó ôm củi từ cổng sân vào nhà chính, nguyên bó củi ôm hơi khó, thành thử phải chạy qua chạy lại hai chuyến, xong rồi mới lau mồ hôi nhễ nhại, an tâm cắm đầu vào nhóm lửa nấu cơm.

Mấy bữa nay nhà có khách, cha nó bận tiếp đãi, các việc như rửa rau nấu cơm nhóm lửa chẻ củi rơi hết xuống đầu Trình Tiềm, khiến nó y hệt một con quay chân ngắn, có thể quay vòng vòng nổi gió bất cứ lúc nào và nơi nào.

Do quá lùn nên tuy đã với tới bệ bếp, nhưng Trình Tiềm loay hoay xoong nồi vẫn không tiện lắm, nó liền tìm một cái ghế nhỏ trong góc nhà chính mà đứng lên.

Bốn chân ghế cái dài cái ngắn, cọc cà cọc cạch, bắt đầu từ hồi sáu tuổi, Trình Tiềm đã biết leo lên ghế nấu cơm, sau vô số lần suýt nữa ngã vào nồi biến thành canh thịt người, thì nó đã biết cách đệm cái ghế chân so le này để chung sống hòa bình, giữ sự cân bằng bấp bênh.

Hôm nay, nó đang đứng trên ghế đổ nước vào nồi thì đại ca về.

Trình gia đại ca đã mười lăm, thành một tiểu tử rồi, hắn mang theo mùi mồ hôi, im lặng đi vào nhà chính, nhìn lướt qua bốn phía, rồi một tay xách ấu đệ xuống ghế, không biết nặng nhẹ đẩy lưng một phát, giọng ồm ồm: "Để ta, đệ đi chơi đi."

Trình Tiềm đương nhiên sẽ không thật sự vô tâm vô tư đi chơi, nó ngoan ngoãn gọi một tiếng đại ca, kế đó im lặng ngồi xổm bên cạnh, hì hục kéo ống bễ.

Trình Đại Lang cúi đầu nhìn nó một cái, không nói gì, chỉ là ánh mắt hơi phức tạp.

Trình gia có ba nhi tử, Trình Tiềm thứ hai, cho đến tối qua, trước khi vị khách kia đến, thì Trình Tiềm còn gọi là "Trình Nhị Lang".

Đại Lang biết, hiện giờ e rằng hai chữ "Nhị Lang" sắp thôi dùng rồi, nhũ danh đơn giản này sẽ cùng nhị đệ thay hình đổi dạng, bỏ đến quê khác.

Vị khách đến lúc chiều hôm qua là một đạo sĩ, họ gì tên chi thì chẳng ai hay, huênh hoang tự xưng là "Mộc Xuân chân nhân", nhưng xem tướng mạo thì hẳn chân nhân chưa chắc đã có chân bản lĩnh gì. Chỉ thấy ông ta nuôi bộ râu dê lưa thưa, đôi mắt ti hí(1) nửa mở nửa khép, dưới trường bào bay bay lộ ra đôi chân quắt queo, chẳng thấy tiên phong đạo cốt chi hết, trái lại y chang thầy tướng số lừa bịp vậy.

Chân nhân vốn là trên đường du lịch đi ngang qua đây, vào xin bát nước, nào ngờ nhìn thấy Trình Nhị Lang.

Trình Nhị Lang khi đó vừa từ bên ngoài chạy về – cổng thôn có một học trò già thi mãi không đỗ, bèn nhận đệ tử dạy học, học vấn thì chẳng bằng ai mà tiền học phí thu rõ là đắt, thịt rau nông gia lão chẳng thèm, chỉ chịu nhận vàng bạc tiền vuông, hơn nữa số tiền không quy rõ – mỗi khi xài hết là lại ngửa tay đòi học trò.

Lục HàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ