" Thực sự là chẳng vui đâu... "
" Tiểu Thiên Thiên, em mau ra đây... "
" Mở cửa ra đi...Làm ơn,..làm ơn "
...
" Chát "
Tiếng chát đó vang lên thật chói tai. Người con trai đã hứng trọn cái tát từ người đàn ông này chỉ biết gục mặt xuống nhận hết tất cả. Lòng tự tôn là gì ? Tự trọng là gì ? Danh dự là gì ? Khi đứng trước người đàn ông này, cậu đã vứt bỏ hết. Chịu mọi sự đày đọa không lưu tình chỉ để đổi lấy một nụ cười của người kia. Bỏ luôn cả lòng tự trọng, một thằng con trai mà phải gả cho đàn ông chỉ để đổi lấy ngày tháng sau này được chăm sóc người kia. Vì gì chứ ? Là vì một chữ 'ái'.
" Cậu là cái thá gì mà dám đụng vào cậu ấy ?!!! "
Người đàn ông tức giận lấy chân đạp vào bụng của cậu. Cú đá như búa, giáng thẳng vào vết mổ trên bụng làm nó hơi rỉ máu. Cậu sợ người ấy phát hiện nên vội lấy tay che bụng. Hành động càng nhìn càng thêm chướng mắt, người đàn ông nắm cổ áo cậu kéo cả thân thể nhỏ bé lên, đôi mắt hằn tin lửa máu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nhăn lại và sớm đỏ ửng vì hứng trọn cú tát khi nãy. Nở nụ cười châm biếm, người đàn ông nói :
" CẬU - đối với tôi chỉ là trai bao miễn phí. Tôi không hiểu sao cậu lại muốn mơ tưởng đến được làm vợ tôi ?! Mặt cũng khá dày đó "
Nói rồi chậc chậc lưỡi tỏ vẻ đáng thương cho người trước mặt, đưa tay bóp chặt lấy cằm của cậu đưa sát lại gần mặt mình. Ngón tay thon dài vuốt dọc sườn mặt nhỏ, cánh môi mỏng đưa dần dần sát vào đôi môi đang muốn cắn đến bật máu ra. Cậu run rẩy nhìn người trước mặt. Trước kia hắn có làm việc gì đi chăng nữa, cậu cũng chưa bao giờ hoảng sợ hắn như bây giờ. Bàn tay vò nát góc áo đến nhàu nhĩ, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cậu cảm nhận được tiếng nói chế giễu bản thân trên đỉnh đầu, chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà chịu đựng, bản thân phải tự nhũ rằng phải chịu đựng nhưng khi thấy đôi môi người kia càng lúc càng gần mình, cơ hồ đã sắp không chịu nổi nữa rồi, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên hết.
" Cậu tưởng tôi sẽ hôn cậu sao ?! Sao lại có thể loại con trai mặt dày như cậu vậy nhỉ ?! Đê tiện "
Đột ngột bị hất mạnh xuống dưới đất lần nữa khiến cơ thể cảm nhận được sự đau buốt. Sàn nhà lạnh rét. Lạnh như ánh mắt người kia dành cho mình. Lạnh như thứ đang đập trong ngực trái của cậu...
Tiếng giày da càng lúc càng xa dần. Lúc này đây, tiếng khóc mới được cất lên một cách trọn vẹn. Tiếng khóc của sự chịu đựng quá nhiều, chịu đựng quá lâu, chịu đựng những lời nói sỉ nhục do chính người mình yêu nói ra. Đê tiện sao ?? Cậu đã làm gì sai ? Dịch Dương Thiên Tỉ này đã làm gì sai mà để bị sỉ nhục, bị mắng là thứ đê tiện..? Yêu Vương Nguyên, làm vợ anh ta nên là thứ đê tiện sao...?
...
" Vương Nguyên, cậu làm gì vậy ?!! Cậu đã có vợ đó !!! "
Vương Tuấn Khải vô cùng ngạc nhiên khi vừa mở cửa liền thấy Vương Nguyên bất ngờ hôn mình. Anh đẩy hắn ra, tát cho hắn một cái thật mạnh vào mặt, tiếng vang kêu thật to. Vương Nguyên hắn là đang làm cái trò gì ?!! Sao có thể tùy tiện đi hôn anh được ??