Chương 27: Anh có phiền không?

944 67 37
                                    

Anh đứng ngoài cửa, chân nhịp xuống nền đất từng tiếng cồm cộp, khắc khoải như tiếng tu hú kêu ngài đồng. Mũi phập phồng và miệng không ngừng thở dốc, đôi đồng tử anh không thể nào rời cái cánh cửa đang đóng kia, bên trong đó, là cô, đang phải chiến đấu với nỗi sợ hãi của mình. Mới tỉnh dậy, còn chưa hồi phục về ý thức, cô đã bị biết bao ánh mắt bao quanh, hỏi đủ mọi chuyện. Anh hận, tại sao mình không thể đứng trong đó mà nắm lấy bàn tay đang run rẩy, hay chí ít là để anh nói câu động viên nhỏ thôi, rồi hôn vào má cô một cái.

- Cô ấy sao không ạ? Thấy cánh cửa mở ra, anh vội vàng tiến lại, nắm lấy tay bác sĩ, dồn dập hỏi. Mấy cô y tá xung quanh thở dài, còn bác sĩ chỉ khẽ giật tay mình ra, cố gắng nói với giọng ổn định nhất:

- Đó là di chứng của tai nạn, cũng may là không bị ảnh hưởng nhiều đến não. Tuy nhiên, bán cầu trái và phần đại não bị tổn thương nhẹ, dẫn đến liệt tạm thời hai chi dưới.

- Có thể đi lại được không ạ?

- Cái đó còn tùy vào ý chí của cô ấy. Nói rồi, các bác sĩ và y tá vội vàng rời đi. Họ sợ, sợ nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên đến tức tưởi của cô gái kia một, sợ ánh mắt thất thần tuyệt vọng của chàng trai kia mười. Anh đứng đó, đối diện cánh cửa trắng, nửa muốn vào nửa không. Anh phải nhìn cô như thế nào đây, phải giải thích với cô như thế nào đây, phải an ủi cô ra sao đây?

Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, anh chầm chậm kéo ra cánh cửa, tiếng xoạch đâm vào tim anh một cơn nhói, đau đến tận cùng. Người con gái kia, ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô cảm nhìn ra phía bờ tường xám lạnh lẽo. Cô không khóc, mắt ráo hoảnh, và hình như đã không thể khóc được nữa rồi. Nước mắt chảy ngược vào trong, khắc bao nét thổn thức lên khuôn mặt, bóp nghẹn trái tim anh đang bộn bề bao suy nghĩ. Anh cắn chặt răng, tiến lại, nắm lấy bàn tay cô không còn sức sống.

- Nếu mọi chuyện vẫn bình thường...Cô nhìn về phía anh, nở nụ cười buồn...thì bây giờ em có thể khoác vai anh, mà đi ra ban công đầy gió, mà đi ra khu vườn đầy hoa, chiếc sân đầy nắng...Cô chỉ chỉ lên bức tường xám ngoét trước mặt, như thể đó là bức tranh vẽ đầy tươi vui. - Em còn đi đến Colmar với anh nữa, đi thăm lại nhóc Fin này, đồng nho này, cả quán cà phê ngày đó nữa, anh nhỉ? Cô đếm đếm trên đầu ngón tay, miệng lẩm nhẩm, cứa vào tim anh từng chập.

- Nhưng hình như...không được nữa rồi. Cô nghiêng nghiêng đầu, hai tay buông thõng xuống chiếc ra trắng. Nụ cười trên khóe môi tắt phụt, không có hoa, không có nắng, cũng chẳng có mưa, bức tường xám vẫn chỉ là bức tường xám, sự thật vẫn chỉ là sự thật. Cô là kẻ tàn phế, cô chỉ là một kẻ tàn phế, có thể cả cuộc đời phía sau phải ngồi trên chiếc xe lăn với đôi chân vô dụng.

- Nói em nghe...Cô nâng khuôn mặt vô hồn của anh lên, cười thật hiền. - Em là kẻ tàn phế, đúng không?

- Không, không...

- Đúng. Cô chặn lời anh, gằn giọng. Em không còn là em nữa, em không còn là ca sĩ, không còn dù chỉ là một con người bình thường. Âm nhạc sẽ không chấp nhận em, khán giả sẽ không chấp nhận em, không một ai chấp nhận một kẻ tàn phế. Cô lắc lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ như kể chuyện trẻ em. Mỗi lời nói phát ra, ghim vào tim anh đau điếng, mỗi cái lắc đầu, rạch một đường trên lồng ngực tan nát những nỗi đau. Vục mặt xuống chiếc ra trắng muốt, nước mắt tuôn ra, và anh thút thít như một đứa trẻ. Tại sao cô không khóc đi, cô mạnh mẽ làm anh đau lòng.

Cà phê màu nắng ấmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ