Chương 28: Quyết định

823 70 31
                                    

CHƯƠNG 28: QUYẾT ĐỊNH

Satsuko ngồi một mình bên li trà vắng, cái vị chát từ lúc nào đã trở nên quá quen thuộc. Cô thường uống rượu, nhưng luôn cảm thấy chán ghét nó, như chán ghét một cuộc sống xô bồ mà mình đã từng kinh qua. Có lẽ, con người ta, khi đã giải quyết hết những mâu thuẫn nhọc nhằn trong cuộc sống, sẽ trầm mình lại, mà thưởng thức cái sự thay đổi chầm chậm của thiên nhiên. Cô khẽ cười, tay gẩy gẩy vài cái lá xanh bên cửa sổ.

- Em muốn gặp anh? Anh từ đâu tiến lại, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Satsuko nhìn anh từ đầu chí cuối, ánh mắt đã bắt đầu vương tia giận dữ. Anh đang đi chợ, có lẽ vậy, để làm gì thì chắc ai cũng biết. Với bộ quần áo cũ, chiếc kính đen dày cộp trên mắt và cái mũ lưỡi trai khá rộng, không ai nhận ra anh cả, họa chăng là cô cũng có chút giật mình.

- Anh có bị ngốc không? Satsuko vào thẳng vấn đề cô muốn nói tới, từ khi phân biệt rõ ranh giới với anh đã vậy. - Em đã nói với anh, đừng để cô ấy phải giống với Liu ngày nào. Một lần đã vậy, anh vẫn chẳng hiểu ra gì sao?

- Hả?...Anh có chút lạ, bèn ngồi xuống bàn và gọi một cốc nước lọc, vì đoán biết đây có thể sẽ là một cuộc nói chuyện dài. - Anh không hiểu ý em lắm?

- Anh đã từng nói với em...Nhấp một ngụm trà và đánh lưỡi kêu tách, Satsuko nhàn nhã gác tay lên đùi. - Liu ra đi chỉ vì nghĩ rằng cô ấy là vật cản cuộc sống của em, đúng không? Bắt được cái gật đầu của anh, cô tiếp lời. - Vậy thì Tường cũng giống như vậy, cô ấy cũng có lòng tự trọng cao như vậy. Có thể anh thấy cô ấy rất hạnh phúc khi ở bên anh, nhưng đó đơn thuần chỉ là một viên thuốc tê che mắt cô ấy khỏi cái hiện tại phũ phàng. Nỗi đau vẫn còn đó, đôi chân đó vẫn không đi được, dần dà, cô ấy sẽ cho rằng mình là vật cản đời anh, mình là một kẻ vô dụng.

- Và...Anh biết tại sao cô ấy bỗng nhiên không muốn tập đi không? Bỗng nhiên lười vận động không? Anh lắc lắc đầu, Satsuko giơ ba ngón tay lên, dõng dạc đập vào mặt anh từng chữ. - Thứ nhất, chính là lí do phía trên, cô ấy nghĩ rằng mình là một kẻ vô dụng, có làm cũng không xong. Thứ hai, anh làm mọi việc cho cô ấy, anh xây nên một bức tượng hoàn hảo trước mặt cô ấy, sẽ làm cô ấy cảm giác như mình không cần làm nữa, có anh làm hộ rồi, gọi tắt là tính ỷ lại. Thứ ba, cô ấy quá mệt mỏi với cuộc sống xô bồ, hoặc quá đau lòng trong quá khứ, bỗng nhiên được mọi người chăm sóc, chăm lo từng tí một, nhất là anh, sẽ vô tình làm cho cô ấy muốn cái đó mãi, không muốn tập đi trở lại để trở về cuộc sống trước kia.

- Tường không phải người như vậy. Anh đập bàn nhẹ, mắt hơi đanh khi nhìn cô gái đằng trước. - Cô ấy luôn sống có trách nhiệm với cuộc đời của chính bản thân mình.

- Nhưng anh đang làm mất đi cái tính trách nhiệm đó. Satsuko đứng hẳn dậy, chỉ thẳng mặt anh. - Một đứa trẻ luôn được gắp thức ăn cho sẽ không bao giờ biết tự xới cơm cho mình. Ai cũng vậy cả thôi. Đó chỉ là một biểu hiện tâm lí rất bình thường của những người đang trong giai đoạn khủng hoảng.

Anh hơi trầm lại, tay đã rút xuống dưới gậm bàn, nắm chặt lại. Satsuko nói đúng, nhưng anh có làm sai không? Anh, đơn giản chỉ là muốn dành tặng những gì tốt nhất mà anh có cho cô, không muốn làm cô đau, không muốn cô buồn. Những việc làm đó, là sai sao? Trong khi anh chỉ muốn bù đắp một phần nhỏ những gì cô đã phải chịu đựng.

Cà phê màu nắng ấmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ