Nhã Nghiên sau khi về nhà, uống chén canh gừng liền nặng nề ngủ thiếp đi. Nàng không biết giờ khắc này trong thư phòng đã xãy ra một chuyện."Ngươi chắc chứ?" Tỉnh Nam liếc người đang quỳ gối trước mặt mình.
"Đúng, Vương Gia." Người quỳ gối cúi đầu thành khẩn đáp.
"Vậy ngươi lui ra đi." Tỉnh Nam phất tay nói.
"Tuân mệnh." Lời còn chưa dứt, người đã từ trong thư phòng biến mất rồi.
Tỉnh Nam làm sao an tâm để Nhã Nghiên một mình ra ngoài, lần trước ở ngự hoa viên Nhã Nghiên súy nữa chết đuối, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cho nên khi Nhã Nghiên vừa rời khỏi tiệc rượu, nàng liền lập tức sai thủ hạ theo bảo vệ nàng ấy. Sau khi Nhã Nghiên trở về, thủ hạ tức khắc cũng sẽ trở về và cũng mang chuyện Nhã Nghiên cùng Ôn Hành Ngôn hai người trong lúc đó đã nói những chuyện gì lần lượt báo cáo hết cho nàng nghe.
Tỉnh Nam nghe người kia báo cáo, nàng cau mày, từ trước đến giờ chỉ có mẫu phi là tử huyệt của nàng, hiện tại lại thêm Nhã Nghiên. Người nào chạm vào tử huyệt của nàng, nàng nhất định không để hắn sống yên thân.
Nàng suy tư, thời gian một chén trà qua đi mới nới lỏng chân mày. Ôn Hành Ngôn dù sao cũng là biểu ca lớn lên cùng nhau với Nhã Nghiên, Nhã Nghiên đối với hắn không có tình yêu cũng có tình thân, mình nếu diệt trừ hắn, Nhã Nghiên biết được sẽ như thế nào. Hắn cũng không gây rắc rối gì nhiều đến Nhã Nghiên, lần này coi như bỏ qua, nếu như lần sau lại khó dễ Vương phi của mình, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lúc này cửa thư phòng đột nhiên có người gõ lên.
"Có chuyện gì?" Nhã Nghiên lên tiếng hỏi, nếu như không phải có chuyện gì gấp, hạ nhân sẽ không gõ cửa thư phòng của nàng.
"Vương Gia, Vương phi bị sốt rồi!" Thị nữ gõ cửa sốt ruột hồi đáp.
Tỉnh Nam,lập tức đứng lên mở cửa thư phòng, vừa nhanh bước hướng về phòng ngủ, một bên hỏi thị nữ đi sau lưng mình: "Làm sao lại đột nhiên bị sốt."
"Vương phi sau khi thức dậy miệng kêu nóng, Khởi Tú tỷ tỷ đến xem thấy gương mặt Vương phi đỏ bừng." Thị nữ thở hổn hển đáp, nàng theo không kịp bước chân Tỉnh Nam, chỉ có thể đi phía sau.
"Đã mời y phủ chưa?" Tỉnh Nam cau mày lo lắng hỏi, tốc độ bước chân càng nhanh.
"Khởi Tú tỷ tỷ đã đi mời, lúc này phỏng chừng cũng sắp đến rồi ạ."
Rất nhanh hai người đã đến phòng ngủ, Tỉnh Nam đẩy cửa ra, Trương ma ma thấy Vương Gia đến, tay đang bận bụi vắt khăn mặt cũng dừng lại đứng bên cạnh Khởi Tú đang quỳ nói: "Vương Gia."
"Đứng lên đi." Tỉnh Nam không để ý đến các nàng, bước nhanh tới xốc vạt áo lên ngồi xuống mép giường. Vừa nhìn quả nhiên như thị nữ nói, Nhã Nghiên khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng như tô son, nàng lo lắng đưa bàn tay ra sờ trán của nàng, lòng bàn tay nóng hổi, ngẩng đầu lên hỏi thị nữ: "Phủ y làm sao còn chưa tới, mau phái người đi hối!"
Lập tức có người chạy ra ngoài, Nhã Nghiên mơ mơ màng màng, cảm giác vật gì đó mát mẻ trên trán mình, miễn cưỡng mở mắt ra thấy Vương Gia ngồi trước mặt mình, gương mặt hốc hác khô khốc nói: "Vương Gia ngài làm sao đến đây." Nàng hiện tại chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu óc cũng mờ mịt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Minayeon] Vương gia, đi thong thả
FanfictionThể loại: Tình hữu độc chung, cải trang, sinh tử văn, HE Tác giả: Dịch Lâm An Văn án: Thiên hạ đều đồn rằng Thành vương gia Tỉnh Nam trời sinh mi thanh mục tú lại trí tuệ hơn người, là người trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, đều mong ước...