Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa lên, phía chân trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt hừng đông, tiếng mõ thông báo giờ mão vang lên, hai người bên trong phòng hoa chúc cũng vừa tỉnh giấc.
Lâm Nhã Nghiên ngày bình thường giờ này đã thức dậy đọc thư tịch, thói quen nhiều năm như vậy tuy là có vào Vương phủ cũng không thay đổi. Mặc dù tối hôm qua uống nhiều rượu cũng là như thế, đầu nàng gác lên cánh tay của Tỉnh Nam lắc lắc vài cái từ từ tỉnh dậy. Tỉnh Nam bị nàng động, đối với người có giấc ngủ nông như Tỉnh Nam cũng bị đánh thức.
Một lát sau, Tỉnh Nam sờ phía dưới thấy vật gì trơn mịn, nghi hoặc mở mắt ra muốn nhìn một chút là vật gì, vừa vặn Nhã Nghiên cũng mở mắt ra ngước nhìn Tỉnh Nam, bốn mắt nhìn nhau. Hai người đều ngẩn người, tiếp theo trăm miệng một lời cùng quát to một tiếng, cả hai đồng thời nhảy cẫng trên giường. Lâm Nhã Nghiên lúc này mới phát hiện trên người chỉ mặc mỗi cái yếm, lập tức gương mặt đỏ hồng ngồi xổm xuống muốn kéo chăn trên giường che lại, lúc này Tỉnh Nam cũng nảy sinh ý tưởng giống như vậy. Hai người liền như vậy một người kéo một đầu chăn, trong bóng tối phân tranh cao thấp, ai cũng không chịu buông tay. Lâm Nhã Nghiên mặt càng đỏ liếc mắt nhìn Tỉnh Nam.
Tỉnh Nam lúc này mới tỉnh ngộ, bực bội thả chăn ra, Lâm Nhã Nghiên lập tức đem chăn kéo tới bao bọc thân thể của mình. Nàng sợ hãi nhìn trên người Tỉnh Nam chỉ mặc áo lót, trong đầu nhanh chóng hiểu qua sự tình phát sinh tối hôm qua, nàng chỉ nhớ tối hôm qua uống khá nhiều rượu, sau đó không nhớ gì nữa. Thế nhưng lúc nãy tỉnh giấc hai người đều ở trên giường, trên người mình chỉ còn lại một cái yếm, trong lòng liền biết đã xãy ra chuyện gì. Cúi đầu không nói câu nào.
Tỉnh Nam quay lưng lại với Lâm Nhã Nghiên vội vã kiểm tra y phục trên người mình, cũng không thấy gì lộn xộn, lúng túng ho khan một cái: "Nếu tỉnh rồi, vậy thì dậy đi. Một lát còn vào cung." Nói xong liền giả vờ trấn định bước xuống giường, nhìn thấy dưới đất ngổn ngang quần áo, trong lòng thầm nghĩ 'tối hôm qua cởi hơi nhiều. . .'
Tỉnh Nam đem quần áo trên đất từng cái từng cái nhặt lên, mang quần áo của Lâm Nhã Nghiên đặt ở bên giường, nàng cầm y phục của mình sang phòng sát vách mặc vào, miễn cho hai người nhìn nhau lại bối rối.
Sau khi Tỉnh Nam đi ra một lát, Lâm Nhã Nghiên mới cẩn thận đưa tay cầm y phục của mình, chỉ lo Tỉnh Nam đột nhiên quay lại. Trong lòng của nàng đang rối rắm không tả được, tuy rằng đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, nhưng khi ngày đó chân chính đến, lại không biết nên làm sao đối mặt.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Lâm Nhã Nghiên nhanh chóng gọi nha hoàn mang nước vào tẩy rửa. Tắm rửa ăn vận thỏa đáng mới tự tin ra khỏi phòng.
Vừa ra cửa thì có một nha hoàn đi tới trước mặt nàng hành lễ: "Vương phi, Vương Gia nói sau khi người chuẩn bị xong hãy đến tiền thính dâng trà cho Thái phi".
Nhã Nghiên hỏi: "Vương Gia người đâu?"
Nha hoàn đáp lời: "Vương Gia thông thường giờ này sẽ ở hậu viện luyện kiếm."
Nhã Nghiên gật đầu ra hiệu mình đã hiểu: "Ngươi có thể mang ta. . ." Nàng đột nhiên nghĩ đến thân phận hiện nay của mình đã thay đổi liền nói "Ngươi có thể mang bản phi đến đó không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Minayeon] Vương gia, đi thong thả
Fiksi PenggemarThể loại: Tình hữu độc chung, cải trang, sinh tử văn, HE Tác giả: Dịch Lâm An Văn án: Thiên hạ đều đồn rằng Thành vương gia Tỉnh Nam trời sinh mi thanh mục tú lại trí tuệ hơn người, là người trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, đều mong ước...