☆, Bệnh thứ 21
Thức uống được mang ra trước tiên, Tiền Hàng đẩy qua nhường Nguyễn Văn Hách uống. Cậu chàng thật đúng là rất khát, bưng ly nước không khách khí mà hung hăng hút mấy hơi. Tiền Hàng nhiều lần nhìn ra cửa, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Nguyễn Tương Văn, thầm nghĩ cô ấy sẽ không lại không đến chứ, thời gian của họ không nhiều. Lúc này, thiêu tiên thảo bọn họ gọi cũng đã mang ra, Nguyễn Văn Hách dùng thìa chọt chọt, moi ra thiêu tiên thảo màu tím đen thì cả kinh.
"Ô ~ đường lang, thứ này có độc."
Tiền Hàng nghe thấy tiếng này thì bịt miệng nhóc điên lại, người xung quanh đã nhìn bọn họ.
"Cậu nhỏ giọng chút cho tôi, cái đó không có độc, cậu nếm thử đi." Tiền Hàng thật muốn độc câm Nguyễn Văn Hách, càng hối hận đã mang cậu ra ngoài, không có chuyện cũng quấy cho ra chuyện.
Nguyễn Văn Hách múc một muỗng cho Tiền Hàng, vì miệng bị chận lại nên vô pháp nói chuyện. Tiền Hàng không nói gì nhìn chăm chăm đồ ăn được đưa đến bên mép, giữa ban ngày ban mặt thế này bảo anh làm sao ăn, bất chấp quần chúng xung quanh xem tiết mục nam nam đút nhau cơ tình* tung tóe tứ phía? [cơ tình: tình gay]
Rắc rắc!
Tiếng chụp ảnh vang lên, Tiền Hàng nhìn phía phát âm thanh, là hai cô gái trẻ bàn kế bên nọ, một người trong đó cầm điện thoại chụp ảnh cho bạn mình, việc này làm anh thở phào một hơi, nhưng quỷ mới biết trước khi anh quay qua ống kính có phải nhắm chuẩn bọn họ hay không.
Nguyễn Văn Hách còn đang vươn tay, Tiền Hàng nhắm mắt há mồm, đột nhiên nghĩ ra gì đó cầm thực đơn lên che lại.
"Đường lang mi chói mắt sao?"
Nguyễn Văn Hách không rõ Tiền Hàng che cái gì, một phen đẩy thực đơn ra. Lại là một tiếng rắc rắc, thiếu chút nữa rắc rớt luôn nhịp tim của Tiền Hàng, anh còn đang ngậm thìa kìa, lần này mất mặt rồi.
"Đường lang mi sao vậy?"
"Không có gì, để tôi chết đi."
Tiền Hàng không dám nhìn ai nữa, gục xuống bàn giả chết. Ở bệnh viện, Nguyễn Văn Hách giỡn điên thế nào cũng được, ra bên ngoài mặc dù đã thu liễm, nhưng cử chỉ làm ra vẫn khiến người ta mặt đỏ tim đập... chờ đã, sao anh lại dùng từ này để hình dung? Mặc kệ thế nào, anh có bóng ma với quán nước ven đường rồi.
"Văn Hách."
Nguyễn Văn Hách đang muốn đút Tiền Hàng nữa, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc, kinh hỉ mà quay đầu, Nguyễn Tương Văn đã đi đến sau lưng cậu, cậu đứng dậy ôm chầm lấy người mẹ đã đi tới. Nguyễn Tương Văn vuốt ve Nguyễn Văn Hách đang ôm cô làm nũng, Tiền Hàng cũng đứng dậy, nhường ghế của mình cho Nguyễn Tương Văn.
"Tôi không ngồi đâu, cậu ngồi đi." Nguyễn Tương Văn mặt mày áy náy giải thích, "Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên tới trễ. Tôi có gọi điện thoại cho cậu, nhưng không bắt máy."
Tiền Hàng theo bản năng nhìn di động, thật sự là có hai cuộc gọi nhỡ, có lẽ là ở đây đông người ồn quá nên mới không nghe thấy, anh nhìn nhìn xung quanh, phát hiện một cái bàn bốn người trống thì gọi bọn họ qua đó ngồi ăn.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam mỹ] Dược biệt đình (Hoàn)
RomanceTên truyện: Dược biệt đình | | 药别停 - Chớ ngưng thuốc | | Tác giả: Phúc Hắc Ác Ma (腹黑恶魔) Thể loại: đam mỹ, hiện đại đô thị tình duyên, hài hước, cận thuỷ lâu nhai, hoan hỉ oan gia, 1×1, quỷ súc giả vợ hiền đứng đắn công x dụ nhân tâm thần thụ, HE. Ng...