Đàn ông bốn mươi nếu không chín chắn lịch lãm, phong độ ngời ngời thì ắt phải tục tằn hói trọn, bụng bự nặng nề.
Bất hạnh thay, người đàn ông bốn mươi đang ngồi cạnh Tần Chân lúc này thuộc dạng thứ hai.
Thầy Hồ dạy lái xe mặt mũi cau có, "mưa xuân" văng tứ tung, gào thét quát mắng Tần Chân đến khản cả giọng: "Nhìn đường! Nhìn đường đi! Bảo cô lái xe chứ có phải sửa xe đâu mà cô cứ dán mắt vào vô lăng thế hả? Không thấy cái xe lù lù phía trước à? Tôi nể cô thật đấy, cứng đơ chẳng khác gì người máy mà cũng đòi học lái xe à? Thay dầu bơm mỡ bôi trơn vào rồi hãy đến học hộ cái!"
Ông thầy đã cằn nhằn tụng niệm suốt dọc đường, càng nói lại càng khiến Tần Chân luống cuống, tay chân lóng ngóng như đi mượn.
Lúc sắp đến ngã tư, thầy Hồ lại bắt đầu đay nghiến: "Tôi nói cho cô biết, lần này cô mà còn nhầm chân ga với chân phanh nữa thì từ nay trở đi, đừng bao giờ tơ tưởng tới chuyện học lái xe nũa nhé! Sớm biết cô kém thế này thì ngay từ đầu tôi đã không nhận điếu thuốc hối lộ của mẹ cô rồi."
Tần Chân cười hối lỗi nhiều đến mức cơ mặt căng cứng. Đến khi nghe ông ta gợi lại chuyện này, cô chịu hết nổi, buộc phải đáp trả: "Tôi nói cho thầy biết nhé, lúc mẹ tôi đưa thầy tờ tiền kia, vẻ mặt thầy cứ y như sắp đi phổ độ chúng sinh vậy, kết quả thì sao? Hai tháng nay thầy dạy gì cho tôi nào? Thầy chỉ biết mỗi quát mắng với sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi thôi. Tôi nhịn thầy nhiều lắm rồi. Nếu thực sự không dạy nổi thì mau trả lại tiền, trả lại điếu thuốc lá kia cho mẹ con tôi đi!"
Một bụng ấm ức của cô đột ngột bùng nổi khiến thầy Hồ sững sờ. Nhưng ông ta còn chưa kịp trợn mắt dựng râu nổi cơn tam bành thì xe đã đến ngã tư, các xe đi trước đều đã dừng chờ đèn đỏ.
Ông ta vội vàng hô:" Phanh lại! Mau phanh xe lại!"
Trong cơn hoảng loạn, Tần Chân vô thức đạp ... trúng chân ga.
Đã gặp đèn đỏ thì dĩ nhiên xe cộ sẽ dồn lại thành hàng. Người ta chỉ kịp thấy giữa dòng xe đứng yên có một chiếc xe tập lái vọt lên như tên bắn, xông thẳng vào chiếc xe thể thao thương hiệu Bentley trước mặt.
Phản ứng đầu tiên của thầy Hồ là lập tức đạp phanh xe, chỉ tiếc rằng ... đã quá muộn.
Tần Chân hồn vía lên mây, lao từ trên xe xuống, nhìn cái đuôi xe không còn "rạng ngời" như cũ, tim lạnh toát.
Một anh chàng khoảng hai mươi tuổi bước từ trên chiếc xe Bentley ấy xuống. Anh ta cuống cuồng chạy ra xem xét phía sau xe, dáng vẻ vô cùng đau xót, khổ sở.
Trần Chân nghĩ bụng: Phen này toi rồi, anh chàng kia lái xe Bentley đắt tiền lại mặc comple thẳng thớm phẳng phiu, nếu anh ta phải sửa xe với cái giá bằng hai năm tiền lương của cô thì chắc chắn cô sẽ khóc không ra nước mắt mất.
Theo thói quen nghề nghiệp, Tần Chân gập người cúi một góc chín mươi độ: "Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi không cố ý làm hỏng xe của anh, tôi mới học lái, còn chưa lấy bằng, vì bất cẩn không để ý đèn đỏ nên mới đâm vào đuôi xe anh. Tôi không cố ý đâu. Anh xem, anh trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn thế này, vừa nhìn đã biết ngay là nhân tài, chúng ta lại xấp xỉ tuổi nhau, chi bằng thông cảm cho nhau một chút..."
Cô cứ liên tục khom người xin lỗi anh chàng kia nhưng không hề nghe thấy anh ta đáp lại. Cô khẽ ngẩng đầu lên thì thấy anh ta chậm chạp quay lên nhìn vào trong xe. Một lát sau, cửa xe bật mở, chủ nhân thực sự của chiếc xe bước xuống giữa ánh mắt của đám đông huyên náo.
Tần Chân không khom lưng uống gối xin lỗi như giã tỏi nữa mà ngỡ ngàng nhìn chằm chằm chủ xe, suýt nữa thì quên luôn việc chính.
Cũng phải có lý do thì vừa nhìn một cái cô mới nhận ra anh ta là chủ thực sự của chiếc xe chứ.
Người đàn ông này trông cùng lắm là hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. So với anh thì người vừa bước từ ghế lái xuống ăn mặc chẳng khác gì đội trưởng đội bảo vệ. Bộ âu phục anh khoác trên người được cắt may vừa vặn, phẳng phiu không một nếp nhăn. Dáng người anh cao lớn, sừng sững tựa như một pho tượng. Không chỉ có vóc dáng mảnh khảnh, anh còn sở hữu một gương mặt cực kì đặc biệt.
Phải hình dung gương mặt này thế nào nhỉ? Lúc này rồi mà Tần Chân vẫn còn rảnh rỗi vắt óc tìm kiếm từ ngữ trong vốn từ vựng văn chương nghèo nàn của mình. Tiếc rằng do hạn chế nghề nghiệp nên đầu óc cô chỉ chứa toàn những tính từ chào hàng nhà cửa.
Tóm lại, người đàn ông này sở hữu một mặt tiền sáng sủa sạch bóng, thoáng khí tươi đẹp, cấu hình độc đáo, rộng rãi chuẩn mực.
Nhưng mà ... thế có nghĩa là ... nãy giờ người cô ra sức khúm núm nịnh nọt là tái xế ư?
Rõ ràng người này đã nghe thấy những lời xin lỗi vừa nãy của cô. Anh thong thả nhìn đuôi xe trầy xước thê thảm rồi liếc mắt sang thủ phạm.
Tần Chân căng thẳng, lại bắt đầu xin lỗi rối rít: "Ngại quá, thực sự vô cùng xin lỗi, tôi sẵn sàng bồi thường chi phí sửa chữa... miễn là trong khả năng của mình."
Cô xin lỗi luôn miệng, thái độ lại thành khẩn, chỉ cần lướt qua thôi là biết trong lòng đang nghĩ gì rồi.
Ánh mắt người đàn ông thấp thoáng lướt về phía cô: "Ý cô là, nếu ngoài khả năng thì cô sẽ không chịu trách nhiệm chứ gì?"
Tần Chân chột dạ, vội cười cầu hòa: "Anh thấy đấy, tôi đâu có cô ý, ai mà chẳng có lúc tập lái, chắc anh cũng biết ai bị thầy mắng tâm trạng cũng sẽ không vui mà... Cũng không phải là tội lỗi gì to lớn lắm phải không? Anh xem, tuy chỉ là dân lao động cùng khổ nhưng tôi không hề đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm. Tôi chỉ hi vọng anh châm chước cho, chúng ta thông cảm, giảng hòa là được..."
Ngoài miệng cô nói vậy thôi chứ suy nghĩ thực sự trong lòng là: Gã này đi Bentley, mặc hàng hiệu, chắc chắn không giàu cũng sang, biết đâu anh ta lại động lòng trắc ẩn, miễn cho mình họa phá sản.
"Tâm trạng đang không vui hả?" Chủ xe tóm được từ khóa của cô, nhướn mi. Chỉ mỗi động tác nhỏ xíu ấy thôi mà cũng đẹp cực kì: "Tâm trạng không vui thì phải cân nhắc thực lực tài chính của bản thân, tìm xe rẻ mà đâm chứ!"
Tần Chân cứng họng.
Chủ xe đưa mắt ra hiệu cho tài xế, tài xế lập tức rút trong túi ra một tấm ranh thiếp, trao cho Tần Chân rồi lễ phép hỏi: "Cô có thể cho chúng tôi phương thức liên lạc không ạ?"
"Ớ?" Tần Chân nhạn tấm danh thiếp, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Ngài Trình đang vội nên phải đi trước, tôi sẽ đưa xe đến xưởng sửa chữa, sau khi có hóa đơn thanh toán tôi sẽ liên lạc với cô."
Tần Chân cảm thấy hơi quái alj: "Anh không sợ tôi cho anh số điện thoại giả rồi chuồn mất à?"
Kẻ đáp lời cô không phải tài xế, mà chính là gã chủ xe. Anh nhếch mép, quét mắt nhìn qua biển chiếc xe tập lái: "Trường lái Uy Long, biển số XXXXXX, tại hiện trường xảy ra tai nạn có rất nhiều nhân chứng, nếu không tìm thấy cô thì chỉ cần tìm đến trường lái là được".
Anh không tin trường lái sẽ bao che, gánh thay cô món nợ này.
"..." Tần Chân chỉ còn biết ngoan ngoãn rút danh thiếp trong túi ra đưa cho anh.
***
"Cô Tần, tôi đã nghĩ kĩ rồi, căn nhà này quá rộng, hai vợ chồng chúng tôi không cần không gian rộng đến thế, hôm sau tôi lại đi xem căn khác vậy. Hôm nay làm phiền cô rồi."
Tần Chân nhìn người đàn ông trung niên bụng bự trướ mặt, đáp lại bằng một nụ cười chuyên nghiệp: "Không sao ạ, không có gì phiền đâu, nếu tìm mãi vẫn chưa được căn nhà vừa ý, hoan nghênh các vị lại đến Âu Đình tìm tôi."
Cô cúi đầu xuống móc danh thiếp ra, kết quả là lục được hai tấm, một là của cô, một là của ... chủ xe bị cô tông hỏng đuôi hai hôm trước.
Khi đưa danh thiếp ra, gã đàn ông kia tiện thể sờ soạng tay cô một hồi, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Chân nhịn. Cô nhanh chóng rút tay về, đưa lão ta ra cửa: "Ngài đi cẩn thận a!"
Chỉ còn lại mình cô giữa căn nhà mới rộng thênh thang. Nhìn từ cửa sổ sát đất của tầng mười bảy, quang cảnh phía xe dường như đọng hết vào đáy mắt.
Cô đã dẫn ông ta đi xem không dưới bảy căn nhà, nhưng lúc thì ông ta chê ánh sáng không đủ, lúc lại chê nhà không thoáng gió, lần này, khi đến căn hộ "xịn" nhất, ông ta lại chê diện tích quá rộng.
Tần Chân không nhịn được phỉ nhổ, xì, làm nghề này bao nhiêu năm nay, cô chỉ cần liếc mắt là biết lão này nuôi bồ nhí nên mới kiến nhà cho ả ta ở. Vừa muốn thỏa mãn lòng hám hư vinh của cô bồ, vừa không chịu chi, lại còn sàm sỡ cả nhân viên nghiệp vụ như cô, đúng là tởm lợm.
Nhớ lại cảnh vừa nãy bị ông ta sờ mó bàn tay. Tần Chân thấy lợm giọng, cô cúi xuống nhìn tay mình, bất chợt quét mắt qua tấm danh thiếp màu xám bạc vẫn đang nằm trong tay. Một bụng cáu giận lập tức xẹp lép. Cô khóc không ra nước mắt.
Nhìn chất liệu, nhìn phong cách là biết ngay danh thiếp này không thuộc loại tầm thường. Quái lạ hơn là chủ nhân của tấm danh thiếp đó không hề liên lạc đòi bồi thường. Vì cuộc điện thoại đòi tiền ấy mà cô thấp thỏm ăn không ngon ngủ không yên hai hôm nay, cứ thế này thì cái mạng còm của cô sẽ tan nát mất!
Tần Chân nghiến răng, quyết tâm rút di động ra, bấm số gọi.
Đằng nào cũng chết, sớm muộn gì cũng phải liên lạc, chẳng thà chủ động cho xong. Chẳng phải người xưa đã có câu "Xưa nay lưu lạc giang hồ, xích mích gây gổ, tránh sao cho vừa" đấy ư?
Căn cứ vào những gì anh nói hai hôm trước, cô biết chắc anh sẽ không bỏ qua cho mình. Thế thì ...
Đầu bên kia có người nhấc máy, một giọng nam nhỏ nhẹ lễ độ vang lên: "Xin chào!"
Cô ngẩn người, rồi cũng thả giọng ngọt xớt dịu dàng rất chuyên nghiệp: "Xin chào, tôi là Tần Chân!"
"... Tần Chân?" Rõ ràng đối phương chưa nhớ ra cô là ai?
"Chẳng là hai hôm trước tôi đã bất cẩn đâm vào đuôi xe Bentley của ngài", Tần Chân cười đến là tự nhiên, không quên tranh thủ thời cơ nịnh hót: "Ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện vặt, nhưng kể cũng đúng, những người thành đành đều thế mà, ha ha ha."
Nghe tiếng cười nịnh bợ của cô, đầu bên kia im lặng vài giây, rồi giọng nói nhẹ nhàng vừa rồi bị thay thể bởi một giọng trầm khác cực kì hấp dẫn: "Cô Tần cứ cung kính lễ độ với trợ lý của tôi hết lần này đến lần khác, liệu có phải cô gặp tiếng sét ái tình với cậu ấy không? Nhưng tôi nhắc cho cô biết, dù có lợi dụng ám muội tình ái, cũng đừng hòng thoát được khoản bồi thường đâm xe kia!"
"..."
Tần Chân cúp điện thoại trong vòng 0.01 giây.
Vài giây sau, phía bên kia gọi lại, anh trợ lý khách sáo thông báo với cô rằng: Chiếc Bentley nát đuôi kia đã được đưa về xưởng sửa chữa, sau khi có hóa đơn, họ sẽ liên hệ cụ thể với cô về chi phí bồi thường.
Tần Chân lặng lẽ ngắt máy, mặt ủ mày chau. Đối với một kẻ đáng thương chạy gãy chân cả tháng cũng không bán được căn hộ nào như cô mà nói, thì vụ tông xe này đúng là chó cắn áo rách. Cô có bán bớt nội tạng, bán máu cũng không trả hết nợ.
Buổi trưa, trước tòa nhà World Trade tấp nập người qua kẻ lại, nhân viên ra ra vào vào, người vừa đi ăn về, người chuẩn bị đi ăn.
Giữa dòng người nhốn nháo ấy, cảnh Tần Chân tranh chấp với anh chàng giao hàng trở nên nổi bật một cách dị thường.
Chuyện là thế này, nửa tiếng trước, do bận soạn thảo hồ sơ giấy tờ nên Tần Chân không ra ngoài ăn trưa mà gọi điện đặt một suất cơm rang trứng kèm thịt rán. Nửa tiếng sau, anh chàng giao hàng gọi cô xuống lấy suất cơm đã đặt. Nào ngờ thay vì bữa trưa như mong muốn, cô nhận được một suất thịt rán và một suất cơm rang trứng.
Giá một suất cơm rang kèm thịt rán là hai mươi tệ, một suất thịt rán và một suất cơm rang trứng cộng lại là ba mươi bảy tệ, bởi thế mà Tần Chân mới tranh cãi với anh chàng giao hàng.
Anh giao hàng kiên quyết không nhận lỗi: "Cô à, tôi không biết suất cơm này bao nhiêu tiền, tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ giao hàng thôi, nếu cô không chịu trả tiền thì tôi phải bỏ tiền túi ra trả đấy. Cô gọi món thế nào thì ông chủ chúng tôi đưa đúng như vậy, giờ cô kể lể với tôi thì có ích gì? Nếu cô không trả tiền, tôi sẽ đứng ỳ ra đây, tùy cô muốn làm sao thì làm."
Hừ, thời buổi này, dân tình cũng ghê gớm thật, người đưa hàng gì mà y chang như xã hội đen thế này? Chắc anh này xem phim hình sự TVB nhiều quá nên đến cả câu "Nếu cô không trả tiền, tôi sẽ đứng ỳ ra đây" cũng nói rõ là trôi chảy, đâu ra đấy.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng chính thái độ hung hăng của đối phương đã khiến Tần Chân nóng máu: "Tôi gọi món như thế nào, anh tự đi mà hỏi ông chủ các anh. Rõ ràng cơm rang kèm thịt rán, tại sao tới chỗ anh lại thành cơm rang trứng và thịt rán riêng hai suất. Tôi nói rõ cho anh biết, đây không phải là cơm tôi gọi, tôi tuyệt đối không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu."
Anh chàng đưa cơm cũng nổi quạu: "Ơ cái cô này làm sao thế nhỉ? Có mười mấy tệ thôi mà cũng chuyện bé xé ra to."
Tần Chân trừng mắt đáp: "Có mười mấy tệ thôi à? Nếu chỉ có mười mấy tệ thì anh còn cãi nhau với tôi làm gì? Nếu đã coi thường mười mấy tệ như thế sao anh không tự bỏ tiền túi ra mà bồi thường đi?"
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, dần trở thành trận cãi vã ác liệt.
Trung tâm thương mại này có tổng cộng ba mươi tầng, là nơi đặt trụ sở của rất nhiều doanh nghiệp lớn. Tần Chân chỉ là nhân viên của một công ti môi giới địa ốc nhỏ. Đang giờ nghỉ trưa, những người ra ra vào vào tòa nhà hầu như đều là trí thức của công ti nước ngoài. Thấy cô gái mặc bộ quần áo công sở tầm thường đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai với một anh đưa hàng chỉ vì mười mấy tệ, họ đều tò mò xúm lại nhìn.
Trình Lục Dương bước ra khỏi thang máy dành riêng cho anh, bên cạnh còn có mấy trợ lý áo quần chỉnh tề tháp tùng, đại diện bên hợp tác đàm phán lần này cũng toe toét cười tiễn anh rời đi, vừa ra đến đại sảnh, anh thấy ngay một đám đông bu kín cửa lớn.
Là trợ lý của Trình Lục Dương, Phương Khải vội vàng bước lên, định tách đám đông để anh đi qua được dễ dàng.
Nhưng khi đứng giữa đại sảnh, Trình Lục Dương nghe thấy một giọng nói đặc biệt, nghe rất quen tai.
"Anh nói thế là có ý gì? Định chụp ảnh tôi đăng lên mạng hả? Anh có biết thế nào là quyền sở hữu hình ảnh không? Có giỏi thì anh cứ đăng đi, rồi đợi tòa án gọi tới. Tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm quyền sở hữu hình ảnh, quyền riêng tư, quyền dnah dự và cả tội phỉ báng nữa!"
Một giọng nam sắc nhọn cười lạnh lẽo: "Ha ha, quyền sở hữu hình ảnh là cái quái gì? Cho xin đi bà chị ơi, không biết luật thì đừng có thùng rỗng kêu to, cái loại người bắt nạt dân lao động chỉ vì mười mấy tệ như cô, tôi nhất định phải bêu rếu cho cả thế giới này biết!"
Sức chiến đấu của Tần Chân tỏa bừng bừng: "Cả thế giới cơ đấy? Ái chà, ngài đây cũng nổi tiếng ghê nhỉ, chỉ một cái Weibo(*) thôi mà cũng khiến mọi người trên toàn thế giới phát tán thông tin hộ. Sao mà ngưỡng mộ thế không biết!"
(*) Một trang mạng xã hội tương tự Facebook ở Trung Quốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Oan gia đọc miệng
RomantizmNếu yêu thích truyện ngôn tình sủng thì tác phẩm Oan Gia Độc Miệng của tác giả Dung Quang sẽ là lựa chọn hoàn hảo. Truyện nói về khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không th...