CHƯƠNG 6 : HẬN
Trong bệnh viện mọi thứ đều là một màu trắng : tường trắng , rèm trắng ,giường trắng tạo cho con người cảm giác lạnh lẽo, thê lương . Ở đây , ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh như một sợi tơ. Vương Nguyên ngồi trên ghế ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng thiếu sức sống của Vương Hàn Doanh không khỏi xót xa , đau lòng. Chị ấy đã nằm đây hơn một năm rồi. Không nhúc nhích , không mở mắt cũng chẳng nói chuyện. Nhiều lúc Vương Nguyên cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cậu không nhận ra được sự sống dù rất mỏng manh nơi Hàn Doanh.Vương Nguyên sợ một ngày nào đó chị của mình cũng sẽ ra đi như những bệnh nhân khác. Một năm trôi qua cậu không ngày nào không gặp ác mộng , cuộc sống nặng nề đè lên đôi vai nhỏ bé khiến Vương Nguyên cảm thấy mệt mỏi. Cậu nhìn người chị đáng thương của mình không khỏi thở dài não nùng. Cùng một mẹ sinh ra ,Vương Hàn Doanh bản tính yếu đuối , lương thiện , hiền lành còn Vương Nguyên lạnh lùng , lãnh khốc và mạnh mẽ. Vì quá nhút nhát , yếu đuối nên Hàn Doanh mới có kết cục ngày hôm nay. Vương Nguyên dựa đầu lên cửa sổ đưa mắt nhìn bầu trời phủ đầy tuyết trắng. Mùa đông đến rồi : lạnh lẽo , thê lương giống như mùa đông của 10 năm về trước. Những kí ức đau buồn lần lượt hiện về trong đầu như một thước phim quay chậm khiến Vương Nguyênnhức nhối không thôi.
Năm đó,Vương Nguyên mới 8 tuổi ,Hàn Doanh hơn cậu 2 tuổi.Tuy chỉ là một đứa bé nhưng trời sinh Vương Nguyên thông minh hơn người thường nên cậu sớm nhận ra điểm khác thường trong gia đình của mình. Ba là một nhà chính trị gia có tên tuổi , mẹ là nghệ sĩ dương cầm Gia Khiết Bội nổi tiếng thời đó. Hôm đó , vừa bước về nhà sau khi đi học về , Vương Nguyênchứng kiến cảnh ba cùng với một người đàn bà diêm dúa đang ra sức đánh mẹ. Lúc trước mỗi khi ba về nhà đều mang theo mùi nước hoa nồng nặc còn mẹ cứ rúc trong phòng khóc như mưa . Hôm nay mới hiểu rõ , thì ra ông ta có nữ nhân ở bên ngoài , còn ngang nhiên dám dẫn về đây hành hạ người mẹ đáng thương .Nhìn thấy máu chảy ra từ khóe miệng của Gia Khiết Bội chảy ra, lại nhìn sang Hàn Doanh đang chui xuống gầm bàn khóc nức nở , ánh mắt hoảng loạn, sợ hãi cùng cực . Cậu thấy máu sôi trào nơi huyết quản.Cậu cầm lấy bình hoa bằng thủy tinh ngay bên cạnh ném thẳng về phía 2 người vô đạo đức đó. Ông ta tránh được nhưng ả tiện nhân bên cạnh thì không được tốt số cho lắm nên hưởng nguyên lọ hoa vào trán , máu chảy túa ra bê bết trên khuôn mặt trông như ác quỷ dưới địa ngục. Bà ta khóc thét lên níu lấy tay áo ba Vương Nguyên. Ông ta giận dữ xăm xăm về phía cậu , mẹ Vương Nguyênthấy vậy liền chạy lại kéo tay ông ấy về không cho làm tổn thương đến cậu con trai út. Đôi mắt ông ta lóe lên ánh lửa sau đó vơ lấy mảnh thủy tinh sắc nhọn phía dưới đâm thẳng vào ngực trái của Gia khiết Bội. Tiếng thét chói tai của Hàn Doanh như xé rách không trung. Vương Nguyêndương đôi mắt trong suốt nhìn người mẹ hiền lành , đáng thương đang lịm dần lịm dần rồi ngừng thở hẳn. Vẻ mặt lúc đó của bà mãi mãi in đậm trong kí ức của Vương Nguyên. Nó như bóng ma quanh quẫn mãi bên cạnh cậu. Lúc Gia Bội Khiết ngã xuống , Vương Nguyên nhìn thấy trong mắt bà nỗi tuyệt vọng , đau đớn cùng lo lắng.
Đến bây giờ Vương Nguyên vẫn tự hỏi chính mình rằng tại sao mẹ lại có thể yêu người đàn ông bạc tình đó đến như vậy? Ngay cả khi ông ta mất hết nhân tính. Tại sao cho đến lúc chết mới cảm thấy tuyệt vọng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc như vậy? Lúc nhận ra mình đã tự tay giết chết vợ , ba Vương Nguyên lảo đảo té ngã xuống sàn nhà. Còn cậu chậm rãi bước đến bên mẹ ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh dần của bà .Hai hàng nước mắt lăn nhanh trên má rơi xuống đất biến mất như chưa từng tồn tại. Cậu vuốt đôi mắt đang mở to tuyệt vọng của mẹ ,trong thâm tâm thề rằng sẽ khiến Vương Trung Kiên cùng ả tiện nhân kia chết không toàn thây. Vậy mà với tội danh sát nhân ông ta chỉ bị ngồi tù có 2 năm sau đó càng ngày càng thăng tiến trên con đường sự nghiệp. Nhiều lúc một mình trong đêm tối Vương Nguyên cảm thấy cuộc đời thật lắm điều bất công. Đó chính là động lực giúp cậu trở thành một sát thủ nổi tiếng tàn khốc trên giang hồ như ngày hôm nay. Từ ngày mẹ mất , 2 chị em Vương Nguyên bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi phải sống trong cô nhi viện 1 năm trời. Bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt , bị các sơ la mắng , đánh đập nhưng Vương Nguyên cắn răng nhẫn nhịn sống với mục đích duy nhất là trả thù. Đến khi Nghiêm Minh Triệt xuất hiện đưa 2 chị em Vương Nguyên ra khỏi cô nhi viện còn an bài cuộc sống cho 2 người. Ông còn nhận Vương Nguyên làm đồ đệ còn Hàn Doanh do tính cách quá yếu đuối + thể lực không tốt nên việc tập võ là điều không thể. Từ đó cuộc sống của 2 chị em tốt hơn rất nhiều. Trên đời này trừ người mẹ đã chết ,Vương Nguyên chỉ xem Nghiêm Minh Triệt là đấng sinh thành của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển ver) (Kaiyuan) Học Viện Hoàng Gia
FanfictionTuyện này tớ không phải author, nhưng cũng là công tớ phải ngồi chỉnh sửa, viết lại. Mong mn đón đọc. "Chiếc xe buýt số 08 dừng lại ngay trước cổng học viện HOÀNG GIA _ Một trong những học viện hàng đầu thế giới. Vương Nguyên bước xuống xe nhìn kiế...