CHƯƠNG 21 : BẤT NGỜ

114 7 0
                                    


Vương Nguyên vừa ăn sáng xong thì Huyết Tinh xuất hiện. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh khiến Vương Nguyên nhíu mày hỏi :

- Có chuyện gì vậy ?

Huyết Tinh đứng đó cúi đầu trả lời :

- Tất cả kẻ thù của chủ tử đều mất tích hết cả rồi.

Vương Nguyên đưa tay ra định cầm ly nước bỗng khựng lại giữa không trung một hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh lạnh giọng hỏi:

- Anh nghĩ là ai làm ?

Huyết Tinh lắc đầu bất lực.

'Xoảng'

- Đáng chết. Kẻ nào dám xen vào chuyện này vậy thì đừng trách ta độc ác.

Cả người Vương Nguyên tỏa ra sát khí khiến Huyết Tinh lắc đầu không biết khuyên can thế nào . Lâu lắm rồi mới thấy cậu mất bình tĩnh như vậy. Sau khi suy nghĩ cẩn thận , Vương Nguyên hướng Huyết Tinh dặn dò:

- Anh cùng thập đại hộ vệ điều tra chuyện này nhưng....

Huyết Tinh khó hiểu hỏi :

- Nhưng cái gì ?

Vương Nguyên mỉm cười quỷ dị :

- Khua chiêng gióng trống lên cho mọi người nhất là cánh báo chí biết là chúng ta đang truy tìm người. Em không muốn kẻ chủ mưu chuyện này đâm lén sau lưng chúng ta đâu. Còn nữa,tuyệt đối không được để bọn họ biết là chúng ta đang giả vờ, phải diễn kịch sao cho thật giống nhé. Và....

Vương Nguyên ghé miệng vào tai Huyết Tinh thì thầm khiến mặt anh khẽ biến sắc.Vương Nguyên vẫn giữ nụ cười bình tĩnh trên môi nhẹ nhắc nhở :

- Tiến hành đi

Huyết Tinh gật đầu bước ra ngoài.Vương Nguyên ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười thì thầm ' Cám ơn các người đã ra tay thật đúng lúc. Muốn đâm lén sau lưng tôi sao? Còn non lắm'.

Vương Nguyên đứng lên lấy áo khoác rời khỏi nhà bắt buýt đến công ty Thiên Vương. Lần này cậu vào cửa vô cùng thuận lợi. Tất cả nhân viên đều cúi đầu chào khi thấyVương Nguyên,lại là trò của Tuấn Khải đây mà. Vừa bước chân ra khỏi thang máy chuyên dụng thì gặp ngay Dục Kỷ. Anh ta mỉm cười :

- Thiếu gia, không biết cơn gió nào đưa người có thân phận cao quý như cậu hạ cố đến thăm vậy ?

Vương Nguyên cười đến rực rỡ , sáng lạn trả lời :

- A, nghe Tuấn Khải nói rằng trong công ty có một con chó hoang thích sủa bậy. Muốn đến xem như thế nào? Không ngờ quả nhiên là sự thật.

Dục Kỷ mặt mũi đen kịt nhìn Vương Nguyên như muốn ăn tươi nuốt sốngVương Nguyên cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại. Đôi oan gia cứ đứng nơi đó đấu mắt đến khi Tuấn Khải xuất hiện :

- Hai người rảnh rỗi quá nhỉ?

Dục Kỷ tức giận quay người bỏ đi không quên rủa thầm Vương Tuấn Khải 'Đồ trọng sắc khinh bạn'.

- Vào trong phòng nói chuyện.

Vương Nguyên ngoan ngoãn theo anh vào phòng riêng của Tuấn Khải . Vừa ngồi xuống ghế liền bị vẻ mặt tức giận của anh dọa đến yếu tim. Cậu dè dặt hỏi :

(Chuyển ver) (Kaiyuan) Học Viện Hoàng GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ