Chap 1.

1.1K 51 0
                                    


Thanh Trúc là đứa con duy nhất của Chủ tịch tập đoàn TrueLove lớn nhất thế giới, được đầu tư cho du học từ nhỏ ở những Quốc gia hàng đầu về bánh ngọt và bánh kem. Ngay tại Việt Nam, những công ty chi nhánh đều chịu quản lý của tập đoàn này. Nhưng họ chưa bao giờ được nghe Chủ tịch giới thiệu sơ qua về con của ông, nhiều người đoán là con trai nhưng cũng có nhiều người khác bảo là con gái, cũng chính vì thế mà nhiều giám đốc chi nhánh có con trai hoặc gái đều muốn kề cạnh Chủ tịch để kết duyên kiếm lợi. Vào ngày 9 tháng 5 nay cũng là ngày Thanh Trúc về nước sau 13 năm du học, cũng sinh nhật mừng 18 tuổi. Chủ tịch cho mở tiệc lớn nhất từ trước đến nay tại tư gia,chỉ còn một tuần nữa là Thanh Trúc về nước, tất cả các tiểu thư, công tử con nhà quý phái nhất trong thành phố đều được gởi thư mời.
. . .
Thùy Chi là con gái của một chủ tiệm bánh nhỏ thuộc công ty TrueMi tập đoàn TrueLove, ngày 9 tháng 5 năm nay cũng là sinh nhật của Chi, tuy là một tiệm bánh nhỏ nhưng cũng được một thiệp mời vì Chủ tịch tập đoàn vốn xuất thân từ nghèo khó, nên ông thường giúp đỡ những người không có công ăn việc làm nhưng phải chịu khó. Chỉ cần có lòng ông nhất quyết đầu tư giúp đỡ cho họ, vì thế đã từ lâu rồi tập đoàn bánh ngọt và bánh kem của ông luôn được nhiều người có địa vị khác nhau trong xã hội yêu thích. Lần tiệc nào ông mở, Thùy Chi cũng giữ vai trò quản lý bếp và sáng tạo ra nhiều loại bánh tốt nhất. Có thể nói Thuỳ Chi rất được lòng ông chủ, nhiều lần ông cho mời gia đình Chi đến làm ở Công Ty lớn nhất của ông nhưng cha mẹ Kim luôn từ chối vì không muốn Chi tự mãn trong việc làm bánh cũng như trong học tập.
. . .
7/5/2013
(Tokyo- Nhật Bản)
-Sao chứ? Tiệc mừng sinh nhật à? Tôi đã nói rồi, không cần bày vẽ ra như thế, tôi chỉ muốn một bữa tiệc nhỏ tại nhà là đủ. . :-j
Thoạt nhìn cậu con trai mặc chiếc áo len kẻ ngang màu nâu đậm xen màu café, quần jean nhạt màu kiểu tom, đồng hồ dây da, tóc nâu đỏ, dáng người cao tầm 1m70, da trắng như sữa tươi vị dâu, gương mặt khả ái, mắt to, mũi cao, môi hồng và cả hàm răng trắng rạng ngời. Một đứa con trai hoàn hảo về bề ngoài, có xen chút gì đó thư sinh nhưng lại rất mạnh mẽ. Chỉ đến khi nghe giọng nói phát ra từ đôi môi đáng yêu đó người ta mới bất ngờ đặt câu hỏi: "Trai hay Gái?"
Cuộc trò chuyện khá dài, cậu ấy nhìn đồng hồ và khoác tay:
-Ok, cứ chiều theo ý ông già tôi đi, thật sự là tôi không chắc mình sẽ về.
-Cậu chủ đừng như thế chứ, đây là sinh nhật lần thứ 18 của cậu, đã 18 năm rồi cậu chưa ăn sinh nhật tại nhà, mà thay vào đó là quán bar, khách sạn. Đã 18 năm rồi cậu không ăn sinh nhật cùng bồ và dì mà là những cô gái không có lai lịch rõ ràng. 18 tuổi cũng không phải nhỏ, cậu nghĩ mình đã làm được gì cho cha và dì của mình chưa?
-Stoopppp! Quản lý Hoàng Thư, chị nghĩ chị là Sơ, Dì, hay Cha Xứ? giảng đạo như vậy là đủ rồi đấy. . . :-j
Thanh Trúc đứng dậy, cầm vé máy bay Tokyo – Sài Gòn đặt lên bàn:
-Đây, vé máy bay khẩn cấp của tôi mà cha đã đặt, chị hãy dùng nó để về nước trước khi tôi về.
-Cậu không được thất hứa. . .
-Ok. . . chị cứ về trước sắp xếp mọi thứ chu đáo, tôi sẽ mua vé và về sau. À nhớ làm bánh kem 3 tầng cao 1mét nhé
-Nhưng. . . về sau?!?
-Sao hả? Về sau hoặc không về. Chị chọn đi
-Sao cậu bảo làm đơn giản thôi mà, giờ còn đòi bánh cao 1mét, thật quá đáng.

Trúc cười đểu, quản lý Hoàng Thư cầm vé và bước ra khỏi phòng, Thanh Trúc bước đến ban công vén màn nhìn xuống phía dưới xa xăm, ánh mắt long lanh nhoè đi như có một tâm sự gì đó khó hiểu, chỉ có nước mắt mới có thể xoá đi tạm thời, nhưng cậu không muốn bất kì ai nhìn thấy những giọt nước mắt đó. Cậu thầm nghĩ: " Lãng tránh có phải là tốt không, hay là phải đối mặt với gia đình vốn dĩ là của mình nhưng lại không thuộc về mình. . ."
-Alo, còn vé máy bay Tokyo – Sài Gòn Việt Nam vào hôm nay không?
-Thưa quý khách, chúng tôi vẫn còn một chuyến bay khẩn vào tối nay.
-Bay khẩn à?
-Vâng, nếu không chuẩn bị kịp quý khách có thể đặt vé vào ngày mai. . .
-Thôi được, tôi là Usagi, du học sinh trường Takushoku, tôi đặt vé tối nay, tôi sẽ chuyển tiền và đến nhận vé sớm, chuyến bay lúc mấy giờ?
(* Usagi tiếng Nhật có nghĩa là Thỏ, tên tiếng Nhật của Trúc)
Tối nay lúc 20h30 giờ địa phương.
-Cám ơn quý khách
19h30 giờ Tokyo, Thanh Trúc chạy xe riêng đến công ty quản lý tài sản cá nhân giao dịch gửi xe và quản lý tài sản riêng trong thời gian vắng mặt, sau đó cậu đón xe bus đến sân bay ăn tối và nhận vé. Chuyến bay bắt đầu và hạ cánh an toàn, đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc 20h45' giờ Việt Nam (Tức 22h45' giờ Tokyo – Nhật Bản), cậu thuê xe hơi và đi lòng vòng Sài Gòn.
Dừng xe ở tiệm bánh TrueMi
Mọi thứ tất bật lúc cuối ngày cũng sắp đến giờ đóng cửa nên chỉ còn bài cái bánh gato, cupcake nhỏ, cô chủ nhỏ thấy vị khách cuối ngày liền niềm nở tiếp đón:
-Chào anh, anh dùng gì?
Thanh Trúc nghiêng đầu mìm cười, tháo cặp mắt kính đen ra chớp mắt nhìn cô chủ tiệm bánh rồi đứng dậy bước tới tủ bánh lấy hết số bánh còn trong tủ đặt lên bàn trước sự ngỡ ngàng của cô chủ nhỏ Thuỳ Chi, Chi cuối cười gần sát gương mặt Trúc hỏi lớn:
Bị câm à? Này anh, hay anh là người ngoại quốc, nhìn bộ dạng không giống Tây, là Hàn Quốc hay Nhật bản. . .
Cậu ấy không chờ Chi nói hết câu đã đút miếng bánh kem chocolate vào miệng cô rồi gật đầu khoác tay ra hiệu đừng làm phiền.
Chi tròn mắt, vừa ngượng vừa cảm thấy kì lạ, xoay người bỏ vào trong thầm nghĩ:
"Ôi! Cái nĩa dính đầy nước miếng của hắn mà đút vào miệng mình, kinh quá !!!!"
Chi súc miệng gần hết chai nước khoáng trước cái nhìn đểu đểu của tên con trai "không biết nói". Ăn xong Trúc đặt tờ 500.000 lên bàn rồi bước ra về, làm rơi lại sợi dây chuyền có mặt hình bong lúa. Lúc dọn bàn Chi phát hiện ra nhưng xe cậu ấy đã chạy khá xa.
Bông lúa mì này nhìn quen quen, sợi dây có vẻ không đắt tiền nhưng rất đẹp. . . làm sao để trả lại đây?
Ngay hôm sau Chi đến tiệm vàng thử xem nó được làm bằng chất liệu gì, đó là một sợi dây chuyền inox, không có giá trị, Chi quyết định đeo nó, vì cũng không đắt giá chắc có lẽ cũng không quan trọng đối với người đó.
. . .
Trúc mất sợi dây chuyền, cậu tìm khắp nơi trong phòng tại khách sạn nhưng không có, chán nản, cậu đến một quán nhậu gần đó suốt đêm. . . rồi về nhà, căn biệt thừ số một Sài Gòn, quận 7 hiện ra, sau cánh cổng là vú nuôi, vừa thấy cậu bà đã chạy đến ôm choàng lấy như ôm đứa con trai duy nhất của mình.
-Vú khoẻ không? Có nhớ con không? ><
-Sao quản lý Hoàng Thư nói sáng 9/5 con mới về mà,nhớ con nhiều sao khoẻ được, à! Để Vú gọi điện nói với cha con
-Cha không có ở nhà à?
-Không, bận một số chuyện trong công ty, dì con cũng đi đám cưới một người quen rồi, chắc ngày mai mới về.
-Ở nhà có ai? Quản lý Thư đâu?
-Nó cũng đi thăm bạn trai rồi con à, nó về lúc sáng, lo mọi thứ cho con rồi vừa đi, con vào nhà đi
Người giúp việc trong nhà nghe Trúc về thì ra đón tiếp ở phòng khách, Trúc đi qua đi lại dòm ngó mấy bằng khen của Trúc được treo khắp phòng khách, cả những huy chương, cúp mà doanh nghiệp đạt được, cậu thở dài bỏ tay vào túi trái vào túi quần, tay phải tháo mắt kính ra chỉ về phía đám người làm cười nói:
-Tôi chưa chết mà, làm gì xếp hàng cả đám vậy?
Họ im lặng cúi mặt không dám lên tiếng, trong số 7 người giúp việc có một cô bé khoảng 14 – 15 tuổi không cúi mặt mà nhìn thằng vào Trúc một cách soi mói. Trúc nói tiếp:
-Cha và dì tôi về không ai được nói là tôi đã về nhà nhé, tôi không thích mấy kiểu điệu bộ đạo đức giả của bà dì ghẻ cho lắm.
Rồi cậu bước lại chổ cô bé 14 – 15 tuổi đó, cúi mặt ngửi mùi thơm trên người cô bé rồi mĩm cười nói:
-Xài nước hoa trộm của tôi phải không?
Cô bé cúi mặt không dám nói, một người giúp việc khác đã đứng tuổi đáp thay:
-Xin lỗi cậu chủ, Sáng nay lúc dọn phòng cậu chủ nó xịt thử, con nít táy máy thôi mà, cậu bỏ qua cho?
-Bác là mẹ nó à?
Bà giúp việc cũng cúi mặt:
-Vângggg. . .!
-Tên gì?
-Dạ . . . tôi tên Minh
-Tôi hỏi tên con bé!!!!
-Hồng Nhung n. . .nó nó nó tên Nhung . . .xin lỗi cậu mong cậu bỏ qua cho . . .
Trúc mĩm cười , nâng gương mặt cô bé giúp việc lên nháy mắt cười rồi quay người nói:
-Quản lý Tùng, anh kêu người thay ổ khoá phòng tôi nhé, còn em. . . Hồng Nhung, 15 phút nữa lên phòng anh nhé.
Dạ. . .( cả quản lý Tùng và con bé đều đáp lại)
Thanh Trúc lên phòng, đám người làm toát cả mồ hô hột, tuy là con của ông Chủ nhưng cậu mang tiếng là khó chịu và lạnh lùng, đối với giúp việc cậu cũng không niềm nở như cha cậu trong nhà cậu chỉ nghe lời Vú nuôi chính vì vậy mà mẹ bé Nhung thì thầm với bà Vú:
-Thím nói giúp con bé nhé, nó táy máy cậu chủ rất khó tính, tháng này tôi chuẩn bị mua đồ và đồng phục cho nó nhập học, nếu mà đuổi việc chắc tôi . . .
-Thấy nó vậy chứ tình cảm lắm, đừng lo.
Cậu về phòng, không muốn vén màn lên, nằm ngay lên giường chẳng thèm tháo giày ra, tay cầm lấy tấm ảnh của mẹ nhìn ngắm một cách đăm chiêu, rồi ngủ mất từ lúc nào không biết, 15 phút sau Nhung lên tìm, gõ cửa nhưng không thấy đáp nên mở cửa vào phòng, con bé vốn dĩ là đứa con gái chu đáo, nó cầm khung hình đặt lên bàn rồi ngồi xuống mở giày Trúc ra, cậu giật mình ngồi dậy:
-Em lên lúc nào vậy? :-p
-Dạ mới. . .
Trúc đứng dậy, bước lại tủ kính, trong tủ có nhiều loại nước hoa và trang sức cậu mở tủ lấy chai nước hoa mà cô bé đã dùng đưa cho nó rồi nói:
-Em cầm đi, đem về xài thoải mái.
-Em chỉ xịt thử thôi, em không lấy đâu. . .
-Không sao, để đây anh cũng ít xài
-Em. . .em cám ơn. . .
-Không có gì đâu, em ra ngoài được rồi.
Cậu mở tủ lấy đồ ngủ định đi tắm, cô bé ngập ngừng hỏi:
Anh . . . đâu phải con trai. . .anh là Les đúng không? Hay là Transguy?
Trúc nhìn cô bé cười nói:
-Sao em biết anh không phải con trai?
-Em . . .thì tại. . . tại giọng nói của anh. . .
-Đầy con trai có giọng như con gái mà em :-p
Con bé ấp úng:
-Thì . . . tại đồ lót. . . đồ lót của anh là đồ nữ mà
-Em nói quần lót hay áo lót?
-Q. . . quần . . .
Trúc lại cười, bước tới chổ cô bé đứng, khẽ lướt bàn tay trên cánh tay nó rồi cao lên cổ, lên mặt, con bé rung mình, tim đập mạnh, Trúc nâng cằm nó lên hôn lên má và lên cả môi con bé, đúng lúc Vú nuôi mở cửa phòng đi vào, thấy vậy nên bước vào phòng đóng cửa lại lên tiêng:
Trúc. . . con làm gì vậy?
Con bé quay người, mặt đơ đi vì sợ, tay nó vẫn cầm chặt chai nước hoa bước nhanh ra khỏi phòng, Trúc lắc đầu cười nháy mắt với bà Vú:
Con chọc nó thôi. . . con bé đó cũng thú vị lắm

Cô Chủ Đẹp Trai (Gilenchi) *cover*Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ