13

305 23 1
                                    

Khi đó anh mới ra khỏi sân bay, ngay cả nhà cũng chưa về, công ty cũng chưa đến, đầu tiên đã thẳng tiến cục cảnh sát, mãi đến khi tận mắt thấy cậu cùng con bình an vô sự thì tảng đá lớn dưới đáy lòng cuối cùng mới được hạ xuống.

Anh khai đao với con trước, lạnh lùng hỏi "Hôm nay đi ra ngoài, các người đã làm gì?"

Lâm Tề Minh không yên đan các ngón tay vào nhau, cúi đầu trả lời "Cùng......cùng mẹ đi ăn KFC, sau đó đi công viên......"

"Ngẩng đầu lên nói chuyện với ta." Anh đè nặng cổ họng trầm giọng mệnh lệnh.

Lâm Tề Minh rùng mình một cái, thật cẩn thận ngẩng đầu lên, giống như kẻ trộm mà nhìn ba mình, thân mình nho nhỏ không ngừng lui về phía sau, vô ý tựa vào người Đoàn Nghi Ân.

Đoàn Nghi Ân vỗ nhẹ bả vai cậu bé, tiếp thêm cho cậu dũng khí.

Lâm Tề Phạm mắt lạnh nhìn hành động của bọn họ, con ngươi tò mò mị lên. Người con trai này......lúc nào thì cảm tình với con trở nên tốt như vậy?

"Nói lại một lần nữa, hôm nay ra ngoài đã làm cái gì?"

"Cùng......cùng mẹ......đi......đi ăn......Ken......Ken......"

"Không được lắp bắp." Giọng nói nghiêm túc làm cho Lâm Tề Minh sợ tới mức câm như hến, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cậu cố nén, không dám khóc ở trước mặt ba.

Đoàn Nghi Ân không chịu được cúi người xuống ôm cậu bé vào lòng dỗ dành "Tiểu Minh ngoan, Tiểu Minh đừng sợ, ba con chỉ dọa con mà thôi, không có việc gì, không có việc gì!" Cậu vỗ vỗ phía sau lưng con.

Anh bĩu môi, hiển nhiên đối với bộ dạng mẹ hiền của cậu giờ phút này thực không cho là đúng "Hiển nhiên cậu còn không biết tính nghiêm trọng của việc này."

"Việc nào có nghiêm trọng, hiện tại không phải chúng tôi cũng chưa gặp sự cố gì sao? Hừ, tôi chỉ biết Tiểu Minh căn bản có một người cha không biết tình thân, Lâm Tề Phạm, anh luôn suy bụng ta ra bụng người, anh hãy đứng ở lập trường con mình mà thay con suy nghĩ một chút đi, tôi nghĩ anh cũng không muốn có được một người ba máu lạnh giống như anh vậy chứ?"

"Ba." Lâm Tề Phạm nghe thấy lời nói của cậu tức giận đến vỗ bàn một cái, người con trai này đang nói gì vậy, nói anh máu lạnh, cậu ta đã mang đứa bé đi ra ngoài còn động đến cả cục cảnh sát, mới gọi là nhiệt huyết sao?!

Lâm Tề Minh bị cơn giận của anh làm cho sợ đến run lên một cái, theo bản năng trốn vào trong lòng Đoàn Nghi Ân, thở mạnh cũng không dám thở.

Trong ấn tượng của cậu bé, quan hệ của cha mẹ tuy rằng không tốt, nhưng từ trước đến giờ đều là mẹ kêu gào, ba rất lạnh lùng, ngay cả một chút biểu tình cũng không muốn cho mẹ một cái.

Hiện giờ ba lại rất giận dữ, cậu bé vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Tiểu Minh, về phòng của con đi!" Lâm Tề Phạm trầm giọng ra mệnh lệnh.

Lâm Tề Minh lại gắt gao cầm lấy tay Đoàn Nghi Ân không buông, hít sâu một hơi, dũng khí mở miệng "Ba ba, ba đừng trách cứ mẹ, hôm nay vốn dĩ mẹ mang con đi ra ngoài, là vì...... trước kia con rất ít đi ra ngoài, cho nên mới......"

[EDIT][Long-fic][Bmark] ĐỔI MỘT NGƯỜI VỢ HIỀN (HOÀN)Where stories live. Discover now