9

291 26 1
                                    

"Tôi không có!" Nghe vậy, cậu liền phản xạ nảy người lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nóng vừa hồng, thậm chí cậu không dám ngẩng đầu nhìn anh "Chỉ là tôi không cẩn thận trượt chân, cho nên mới......ai nha, nói tóm lại cảm ơn anh đã ôm lấy tôi......"

Di, người bị sỗ sàng là cậu nha, thế mà cậu còn nói lời cảm tạ với người ta! Thật sự là một kẻ ngốc bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền mà.

Cậu khốn quẫn không thôi chật vật xoay người, hướng phía cửa lùi đi ra "Đột nhiên tôi nhớ tới tôi còn có việc, không quấy rầy, tạm biệt!"

"Phanh!" Khi cậu đang như một con ruồi lùi ra cửa thì bởi vì quá khẩn trương, ót không cẩn thận đụng vào vách tường cạnh cửa.

Lâm Tề Phạm thật sự không biết nên mắng cậu hay là cười cậu, vừa muốn mở miệng hỏi cậu có bị gì hay không thì thấy cậu đang qua loa xoa xoa cái trán đau "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Người con trai này cư nhiên còn cúi đầu với vách tường, sau đó mới bay nhanh chạy trốn ra bên ngoài.

Anh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa. cậu ấy, thật sự không phải Mark......

Cầm lấy bức vẽ thiết kế, bỗng dưng nhớ tới một ít ý kiến vừa rồi mà Đoàn Nghi Ân nói, dẫn linh cảm anh phát ra, anh suy nghĩ một chút, tùy tay cầm lấy bút thử sửa chữa.

"Chín giờ đến mười giờ viết chữ bằng bút lông, mười giờ đến mười hai giờ đánh đàn dương cầm, buổi chiều một giờ đến hai giờ là giờ học tiếng Anh, hai giờ rưỡi đến bốn giờ là giờ học tiếng Pháp......"

Đoàn Nghi Ân đi qua cửa phòng học của Lâm Tề Minh, nhìn thấy một nữ giáo sư trung niên đeo mắt kính viền vàng mặt không chút thay đổi tuyên bố thời khoá biểu hôm nay của cậu bé.

Lâm Tề Minh quy củ ngồi trên ghế vô tình gật gật đầu "Vâng, cô giáo."

Cô giáo Lưu nâng cổ tay lên nhìn thời gian "Hiện tại là tám giờ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút, tôi muốn khảo em bài tập đã cho em ngày hôm qua một chút, cho em thời gian mười phút, ngâm bài 'Tiến Học Giải' qua một lần cho tôi."

Lâm Tề Minh cúi mí mắt không quá tình nguyện đứng lên "Quốc tử tiên sinh, thần nhập thái học, triệu chư sinh lập hạ, Hối Chi viết: 'Nghiệp tinh vu cần, hoang vu hy. Hành thành vu tư, bị hủy bởi Tùy......"

Cô giáo Lưu nghe thấy giọng cậu bé có khí không lực, cầm một cây côn gõ thật mạnh vài cái lên bàn học "Em chưa ăn sáng sao? Lớn tiếng một chút!"

Cậu bé sợ tới mức rụt lui bả vai "...... Ngày nay Thánh hiền tương phùng, trị cụ tất trương, bạt khứ hung tà......"

Giọng cậu bé hơi hơi khàn khàn, gương mặt tái nhợt, lúc ăn bữa sáng Đoàn Nghi Ân đã nhìn thấy sắc mặt đứa bé này không tốt lắm, lúc ấy còn tưởng rằng vì nó ngủ không ngon, nhưng bây giờ xem ra, không phải là sinh bệnh rồi chứ?

"Lâm Tề Minh, em cố ý phải không? Bảo em lớn tiếng một chút thì giọng của em ngược lại càng ngày càng nhỏ, có phải muốn tôi nói tình trạng của em cho ba em biết hay không?"

"Thực xin lỗi cô giáo." Cậu ngập ngừng nói "Em...... Em có thể đọc lớn hơn..."

"Đủ rồi!" Rốt cuộc Đoàn Nghi Ân nhìn không được nữa, không nghĩ nhiều mà lập tức xông vào phòng "Tiểu Minh, giờ học hôm nay dừng tại đây, đi thôi!"

[EDIT][Long-fic][Bmark] ĐỔI MỘT NGƯỜI VỢ HIỀN (HOÀN)Where stories live. Discover now