Chương 54: Biến Hóa Động Trời.

2.6K 50 4
                                    

  "Ầm rầm.... .........A......" Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, từ trong miệng Tiểu Bạch đã thả ra một đạo ánh sáng, lập tức làm cho đám nhân mã phía trước bị nổ tung dập nát. Một chiêu này của Tiểu Bạch đánh ra, chỉ trong nháy mắt đã làm biến mất cả vạn người.

Xích Liên Vũ cũng ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhìn thoáng qua đám người bị nổ tung, và cuối cùng là dừng lại nhìn Tiểu Bạch lúc này đã biến hóa thành năm Tiểu Bạch: "Lực lượng thật mạnh mẽ!" Chỉ một kích đã lấy đi cả vạn mạng người!

"Thú Trung Chi Vương!" Trong mắt Xích Liên Triệt lúc này cũng là vẻ kinh hãi, Tiểu Bạch vậy mà lại là Thú Trung Chi Vương!

"Thú Trung Chi Vương?" Thần Công Liên nghe vậy thì cũng chấn kinh, vua của vạn thú? Hắn cũng chỉ là nghe qua mà thôi. Thú Trung Chi Vương là thống lĩnh của tất cả ma thú, có thể khống chế tất cả ma thú ở trên đời này, vậy..... Tiểu Bạch chính là thống lĩnh vương giả ma thú?

Nghĩ tới đây, hắn đờ đẫn quay đầu nhìn về phía con rắn có màu vàng sặc sỡ đang vây quanh Bạch Băng, nàng vậy mà lại có thể ký kết Huyết Minh với vua của ma thú! Vận may cũng quá tốt rồi đi!

"Hống...hống....."

Không tới một phút đồng hồ, từ bốn phương tám hướng đều là các ma thú cường đại chạy tới. Đưa mắt nhìn ra xa, không thấy đất đá dưới chân mà chỉ nhìn thấy các ma thú xếp thành hàng dài nhiều không đếm hết!

Các ma thú cường đại không cùng đẳng cấp, nhưng phần lớn đều là ma thú cao cấp. Những con ma thú cao lớn thì quây xung quanh chiến trường, giống như là viện quân vừa rồi mới đến trợ giúp. Tất cả bọn chúng bây giờ chỉ đợi chủ nhân ra lệnh, sau đó là nhiệt tình chém giết!

"Ông trời của ta.... ..."

"Như thế này thì làm sao có thể đánh?"

"Nhân loại đối đầu với ma thú, quá khủng bố rồi....."

Nhân mã hai nước càng xem sắc mặt lại càng hoảng sợ, chỉ cần nghĩ tới mới vừa rồi đôi cánh ở trên con ma thú hình rồng kia một kích đã lấy đi mạng của vạn người, ở đây còn có ai dám đánh, mà đánh như thế nào?

Nhân mã của hai nước đều giẳng co không dám hành động bừa bãi, nếu để cho bọn họ lựa chọn thì bọn họ tình nguyện bỏ đao trong tay xuống mà về nhà làm ruộng, chứ không một ai dám có suy nghĩ đứng ở chỗ này chém giết!

Gió thổi qua ngọn cây, mây đen trên đỉnh đầu cũng đã sớm tản đi. Ánh mặt trời lại chiếu rọi những tia nắng nóng bỏng xuống bên dưới.

Vạn ma thú tạo thành một quân đội, nếu như dùng để tập kích thì đây quả thật chính là thời khắc của lịch sử!

Gió thổi mỗi lúc một to, đất cát ở bên dưới cũng bị cuốn tung bay lên.

Bạch Băng mắt thấy đội quân ma thú tiến đến gần, trong lòng cũng bị trận thế khổng lồ này làm cho giật mình. Sau đó nàng đưa mắt nhìn về phía Tiểu Bạch đã biến hóa thành năm Tiểu Bạch, đây chắc hẳn là bộ dạng thật sự của nó.

"Chủ nhân, ta trưởng thành rồi, ha ha..." Tiểu Kim đưa cái đầu to đến gần Bạch Băng, ở trong mắt nó lúc này hiện lên đều là vui sướng.

"Những thứ ma thú này đều là do các ngươi triệu hoán đến?" Bạch Băng nhìn thân thể khồng lồ của Tiểu Kim, dưới ánh nắng lại càng làm rõ lên lớp da màu vàng của nó, nhìn cực kỳ chói mắt. Nhưng mà nàng có một cảm giác, thân hình này của Tiểu Kim rất quen mắt!

"Chủ nhân, người thật ngốc. Tới bây giờ còn không biết, Tiểu Bạch chính là vua của vạn thú, là ma thú đế vương có cấp bậc cao nhất, tất cả cầm thú ở trong thế gian này đều là thủ hạ của hắn." Tiểu Kim kiêu ngạo lên tiếng, tuy nó đang khích lệ Tiểu Bạch nhưng mà vẫn không quên đem chính mình khen ngợi một chút: "Chủ nhân, ta cũng rất lợi hại. Ta còn có thể phun ra Tam Vị Chân Hỏa a."

"Vua của vạn thú?" Khóe miệng của Bạch Băng giật giật, nàng thật sự rất nghi ngờ không biết lỗ tai nàng có phải là xảy ra vấn đề gì không? Tiểu Bạch nhà nàng là vua của vạn thú, ma thú trong thiên hạ đều là thủ hạ của nó?

Như vậy, nàng cùng với vua của vạn thú ký khế ước, nàng là chủ nhân của Tiểu Bạch, vậy thì vạn thú.... ...

"Chủ nhân, toàn bộ vạn thú sẽ nghe theo chủ nhân." Tiểu Bạch vuốt hai cặp cánh to lớn, sau đó hạ xuống trước mặt Bạch Băng.

Bạch Băng cứng đờ, sau đó là cực kỳ vui sướng. Nàng gặp được vận may gì, thế mà lại có thể ký kết Huyết Minh cùng với vua của vạn thú. Quay lại nhìn qua quân đoàn ma thú khổng lồ, nếu chỉ dùng bốn chữ nhiệt huyết sôi trào thì không đủ để miêu tả tâm trạng của nàng lúc này!

Hắc Tử và Nhung Nhung lúc này trong mắt cũng đều trở nên cuồng nhiệt.

"Vương, thật đúng là vương rồi. Không thể tin nổi cách nhiều năm như vậy, lại có thể trông thấy vương biến hóa từ một thành năm, rồi kêu gọi vạn thú. Khí thế này... quả thật quá đẹp trai rồi!" Nhung Nhung nhìn ma thú cao lớn kia, trong lòng cảm thấy vô cùng sùng bái.

"Xem ra vương đối với chủ nhân này cực kỳ vừa ý, nếu không thì sao lại chịu kêu gọi vạn thú chứ?"

"Sao có thể không thích được, người ta chính là nữ nhi của Hậu Giản. Hơn nữa chỉ cần cảm thụ một chút là thấy được khí tức của nàng ta rất không bình thường, so với năng lực chủ nhân của chúng ta còn mạnh hơn." Nhung Nhung liếc nhìn Hắc Tử.

"Lời này mà để chủ nhân nghe thấy, để xem ngươi có được sống tốt không?" Hắc tử liếc nhìn nàng một cái, rồi sau đó tập trung nhìn về ánh mắt của Bạch Băng và Bạch Nham, hai tỷ đệ này thật đúng là không đơn giản.

Dù là khí tức trên người có ra sao, cũng không thể nào bằng được ánh mắt kia. Đôi mắt đấy không phải người thường có thể có được, khó trách vì sao mà ma thú cường đại đều chủ động ký khế ước Huyết Minh với bọn họ.

"Này.... Ma thú này...... Vua vạn thú?" Đông Liêu hoàng nghe thấy Thần Công Liên nói thế thì hét lên một tiếng kinh hãi.

Vua của vạn thú, hắn vậy mà lại đi đối đầu với vua của vạn thú? Có lầm hay không, ma thú trên thiên hạ này đều do nó quản lý, vậy trận chiến này làm sao có thể đánh tiếp?

Các ma thú ở xung quanh đều liên tục gầm thét không ngừng, số lượng quá nhiều cho nên tạo ra một khí thế vô cùng chấn động!

Sắc mặt trắng xanh của Khương Vân hoàng nghiêm lại, hắn bắt đầu có một dự cảm không tốt? Hôm nay dù cho có hợp hết tất cả thế lực lại thì sợ là cũng không thể nào chống lại được với đội ngũ quân đội ma thú này.

"Giết, một người cũng không bỏ qua!" Mặt trời bắt đầu dần lặn xuống, Bạch Băng kiêu căng ngẩng đầu. Nếu như đội quân ma thú này có thể nghe lời nàng, vậy thì nàng sẽ để cho cuộc chém giết này phải trở nên thống khoái. Hai nước sao? Vậy thì qua ngày hôm nay sẽ không còn tồn tại hai nước này nữa!

Dứt lời, Bạch Băng cũng lao vào giữa đám người đang ngu ngơ kia, hai tay dồn đấu khí tung chưởng đánh ra, càng lúc càng lợi hại hơn.

Bạch Nham nhìn Bạch Băng chém giết ở bên trong, thân hình cũng nhảy lên tới cạnh bên nàng, trên môi nở một nụ cười khát máu "Kề vai chiến đấu."

"Được." Bạch Băng gật đầu, trường kiếm trong tay kết hợp với đấu khí bắn ra.

Xích Liên Triệt cùng mấy người khác cũng hành động, tất cả đều lao vào trong đoàn người phía trước mà chém giết.

Quân đội ma thú ở phía sau cũng nghe lệnh mà lao lên, mỗi một con đều vô cùng mạnh mẽ xông lên như vào chỗ không người. Lúc mới bắt đầu trận chiến, vốn dĩ hai nước ở thế chủ động, nhưng vào giờ phút này thì bị lật ngược lại thành bị động, ngay cả nhuệ khí cũng đều biến mất hết, trở thành đám người không còn sinh khí.

Binh lính hai nước không ngừng kêu thảm, nhìn tình hình này thì Khương Vân hoàng và Đông Liêu hoàng cũng không thể ngồi im được nữa, bọn họ bắt buộc phải liều mạng.

Khương Vân hoàng lấy ra một cây sáo từ bên hông, đặt lên miệng từ từ thổi. Tiếng nhạc vang lên càng lúc càng bay xa, càng ngày càng vang dội, rồi tạo thành âm thanh khiến lòng người bị mê hoặc vào trong đấy.

"Cẩn thận, hắn đang triệu hoán bóng người." Xích Liên Triệt hướng về phía Bạch Băng kêu lên, sắc mặt cũng trở nên tối lại.

Bạch Băng nhíu mày, bóng người? Nàng chưa bao giờ nghe qua, nhưng xem biểu tình của Triệt ngưng trọng như vậy, có thể đoán được nhân vật sắp xuất hiện rất lợi hại.

"Cái gì gọi là bóng người?" Lãnh Dao quét mắt nhìn bốn phía, bóng người? Nàng không biết cái này là gì cả.

Lãnh Dao vừa nói xong, Xích Liên Triệt còn chưa trả lời thì hai mươi mấy bóng dáng xuất hiện. Vì chúng xuất hiện quá nhanh nên người ta thấy không rõ, chỉ đoán chừng được khoảng hai mươi cái bóng này có đấu khí và Vũ Tu rất mạnh mẽ.

"Cẩn thận!" Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Xích Liên Triệt lại hô to một lần nữa. Một cỗ đấu khí mạnh mẽ bắn ra từ hai lòng bàn tay, tuy trước mặt không nhìn thấy ai nhưng khi đấu khí đánh ra thì có thanh âm va chạm vang lên.

"Ảo giác?" Lãnh Dao đờ đẫn nhìn nơi vừa mới va chạm kia, không thấy ai, rõ ràng là không có ai, nhưng mà tại sao lại xảy ra va chạm mạnh như vậy?

"Không phải ảo giác, không nên sơ suất." Sắc mặt Thần Công Liên cũng trở nên nghiêm túc, bóng người chính là thế lực mạnh nhất của Khương Vân quốc. Tuy chỉ có hơn hai mươi người, nhưng bọn họ lại có thể giết được thiên quân vạn mã, bởi vì bọn họ chỉ là cái bóng mà không ai nhìn thấy được.

Vài bóng dáng vô hình bay xung quanh Bạch Băng cùng mấy người Bạch Nham, trong đó một bóng người vung trường kiếm muốn đâm về phía trước. Bọn hắn là vô hình, người khác không thể nhìn thấy, dù có cảnh giác thì vẫn chỉ biết nhìn quanh bốn phía mà không thấy ai cả.

"Băng nhi....." Xích Liên Triệt lỗ tai vừa động, lập tức nhìn về phía Bạch Băng kêu to.

Ánh mắt Bạch Băng lạnh lùng, xoay người lùi về phía sau. Sau đó ở dưới chân bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều vết thương dài và nhỏ, cùng với máu tươi chảy ra.

"Tỷ!" Bạch Nham sợ hãi kêu lên, lập tức đánh ra một chưởng mạnh mẽ về bốn phía.

"Không có việc gì." Bạch Băng lên tiếng trả lời, trong lòng nàng cũng chấn kinh vì sự lợi hại của bóng người. Dựa vào trực giác của nàng vậy mà lại không thể phát hiện ra được khi bị người tiếp cận, vừa rồi nếu không phải có Triệt nhắc nhở, thì sợ rằng đã không thể tránh thoát.

"Ha ha, tốt tốt, giết, giết chết toàn bộ bọn họ." Khương Vân hoàng cười to, uy lực của bóng người dù là ai cũng không phá được!

Hai mươi sáu bóng người nghe lệnh, lập tức tấn công Bạch Băng và đám người Xích Liên Triệt.

"Xoẹt.... ...."

"Xoẹt.... ...." Âm thanh y phục bị cắt rách không ngừng vang lên, mặc kệ là Bạch Băng hay Xích Liên Triệt, Bạch Nham, Thần Công Liên, Xích Liên Vũ, Lãnh Dao thì đều không thể tránh được. Trên người ai cũng có vài vết thương bị chảy máu, thấm qua quần áo rồi chảy ra ngoài.

Đấu khí rót vào trong kiếm, lực lượng cũng trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên khi bị trường kiếm gây thương tích cũng sẽ nặng hơn.

"Thế nào?" Bạch Nham có chút lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Lãnh Dao, trong mấy người ở đây Lãnh Dao là người có công phu yếu nhất, nên nàng tránh né công kích của bóng người cũng không tốt. Nếu không phải Bạch Nham vẫn luôn che chở, thì sợ rằng đã sớm mất đi tính mạng.

"Không chết được, mẹ nó, thật biến thái. Những thứ bóng người này tới cùng là do cái gì tạo thành vậy?" Lãnh Dao tức giận mắng một tiếng, rồi lại trợn mắt nhìn quanh, nhưng đến một cái bóng người cũng không thấy.

Khóe miệng Bạch Nham giật giật, nếu như bình thường chỉ sợ hắn và nàng đã sớm ầm ỹ. Tiếc là vào lúc này hắn không có tâm tình đó: "Theo sát ta, nếu như ngươi chết ta sẽ không nhặt xác cho ngươi đâu."

"Ngươi....Hừ, ta không thèm đi theo ngươi." Lãnh Dao cao ngạo hất đầu lên, quát cái gì mà quát!

"Chết tiệt, ngươi có nghe thấy không hả?" Bạch Nham nghe thấy nàng nói thế thì nổi giận, tiến lên giữ chặt lấy tay Lãnh Dao, đôi mắt cũng đỏ lên.

Cổ tay bị nắm đau, Lãnh Dao vốn định phản kích lại, nhưng khi thấy cặp mắt màu đỏ kia thì lại nuốt lời muốn nói trở lại. Sau đó chỉ biết ngây ngốc gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.

"Giết, giết cho ta!" Khương Vân hoàng cười lớn.

Trong chiến trường lúc này, cả người lẫn thú đều chém giết điên cuồng, xác người và thú chất thành đống. Tiểu Bạch và Tiểu Kim mỗi lần ra tay đều gây ra sát thương vô số, làm cho ba trăm vạn đại quân đã vơi đi một nửa.

Quay đầu nhìn về phía Bạch Băng, Tiểu Bạch nhíu mày, bóng người này ngay cả nó cũng không nhìn thấy. Vậy bọn chúng chẳng phải sẽ dễ dàng làm bị thương chủ nhân sao, lo lắng cũng không phải là cách, Tiểu Bạch quay đầu nhìn về phía Khương Vân hoàng đang chỉ huy, sau đó lập tức chuyển động thân thể bay về phía Khương Vân hoàng.

Tư Đặc Nhĩ thấy tình cảnh này thì mày nhíu lại, ở hải ngoại bọn họ cũng từng có xuất hiện bóng người như này, bởi vì không nhìn ra được bóng dáng của bọn chúng nên rất khó đối phó.

Giờ phút này các bóng người đều vây lại, liên tục thay đổi vị trí, không hề dừng lại rồi sau đó không ngừng trực tiếp tấn công.

"Nhắm mắt lại, cảm thụ sự tồn tại của bọn chúng, dựa vào gió và mùi vị." Tư Đặc Nhĩ hướng về phía Bạch Băng hô to.

Bạch Băng sửng sốt, nhìn lại về phía của Tư Đặc Nhĩ, hắn là đang giúp bọn nàng?

Mặc kệ có phải đúng hay không, lúc này cũng không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Tư Đặc Nhĩ nói rất đúng, mặc dù có ẩn hình thì bọn chúng vẫn phải di chuyển, mà tốc độ di chuyển sẽ làm ảnh hưởng tới gió, còn mùi vị.... tất cả đều sử dụng đấu khí và kiếm cho nên nếu tập trung thì sẽ cảm nhận được hướng của kiếm khí.

"Dựa theo lời hắn nói, nhắm mắt lại cảm nhận khí tức ở xung quanh." Nói xong, Bạch Băng cũng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần cảm thụ mọi thứ xung quanh.

Mấy người nghe thế cũng đều nhắm mắt lại, Thần Công Liên và Bạch Nham thì che chở cho Bạch Băng với Lãnh Dao. Còn mấy người Xích Liên Vũ và Xích Liên Triệt thì canh giữ ở bên ngoài.

Hai mươi sáu bóng người hành động thần tốc, không ngừng biến hóa các chiêu thức và vị trí khiến cho gió ở xung quanh cũng theo sự chuyển động này mà biến đổi theo.

"Phía sau có rất nhiều người." Bạch Băng dùng nội lực truyền âm khi lỗ tai cảm nhận được.

"Trước ba người, bên trái sáu người, phía sau mười người, bên phải hoàn toàn không cảm giác được." Xích Liên Triệt nhắm mắt lại cố gắng lắng nghe, dựa vào sức gió hắn chỉ cảm giác được vị trí của mười chín người, số người còn lại hắn không cảm giác được.

"Trước đối phó với những người này đã." Bạch Băng lên tiếng, nàng cũng không cảm giác được bảy người còn lại kia. Nhưng thời gian không đợi người, nếu đã tìm ra mười chín người vậy trước hết cứ xử lý mười chín người này đã.

Công phu của hai mươi sáu bóng người này không kém, dựa vào sáu người bọn họ mà muốn tìm ra toàn bộ vị trí của hai mươi sáu người thì rất khó.

"Bên phải!" Còn chưa kịp đợi các nàng ra tay, đã có một bóng người tập kích trước. Xích Liên Vũ cảm giác được thì hô to một tiếng, hai tay giơ lên đánh về phía trước mặt để ngăn chặn lại một kích.

"Ầm rầm" Trong lúc nhất thời, ánh sáng lóe lên, một bóng người rõ ràng hiện ra ngay trước mắt mọi người, toàn thân là y phục màu đen, giữa ngực bị một chưởng của Xích Liên Vũ đánh trúng.

Khương Vân hoàng đang quan sát tình hình, khi thấy thế thì nhất thời biến sắc. Chết tiệt, bọn chúng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của bóng người. Tức giận làm Khương Vân hoàng bỏ qua bên này mà nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ, chết tiệt, cái hoàng tử hải ngoại này rốt cuộc là đang làm gì vậy?

"Hoàng tử hải ngoại, ngươi là người bên phía chúng ta!" Khương Vân hoàng thấy mục đích sắp thành công lại bị một câu của hắn làm cho tình thế biến đổi. Hắn không biết Tư Đặc Nhĩ này là đang làm trò gì nữa.

"Bản hoàng tử từ trước tới giờ chưa từng nghĩ sẽ giúp các ngươi." Tư Đặc Nhĩ cười lạnh, giúp? Dựa vào hành động và dã tâm bẩn thỉu của hai nước mà nghĩ hắn sẽ giúp sao, thật buồn cười!

"Trận chiến này là do ngươi giật dây, hiện tại hối hận thì chỉ có chết mà thôi." Khương Vân hoàng giờ phút này thật sự muốn điên lên rồi, lúc trước đáng lẽ ra không nên nghe lời hắn!

"Chậc, chậc, lời này oan uổng cho ta quá. Ai chẳng biết dã tâm của Khương Vân quốc là lớn nhất, lúc nào cũng có ý đồ muốn diệt trừ Xích Nguyệt. Ta chỉ là cho ngươi một lý do để mà hành động thôi." Tư Đặc Nhĩ nụ cười vẫn chưa hề giảm.

"Ngươi.... ....Đáng chết........A......" Khương Vân hoàng còn chưa nói xong, đã bị một đạo ánh sáng cường đại đánh tới, trực tiếp cắt xuống hai chân của hắn.

"Bảo vệ hoàng thượng, bảo vệ hoàng thượng." Binh lính phía sau thấy thế, tất cả đều xông lên bảo vệ Khương Vân hoàng.

"Đông Liêu Hoàng.... Ngươi còn thất thần cái gì, gọi hộ thân ma ra, may ra còn có khả năng chống lại." Khương Vân hoàng hô to một câu, rồi nhìn về chiếc nhẫn nằm trên ngón trỏ, sau đó hung hăng ấn xuống một cái, nhất thời một luồng ánh sáng bắn ra.

Tiểu Bạch đang bay đến ở bên trên cũng dừng lại, hộ thân ma của quân vương? Đế vương ma thú cũng có đế vương hộ thân ma thú, mà quân vương hộ thân ma thú thì lại khống chế không được, bởi bọn chúng chỉ nghe lệnh của đế vương.

"A, để cho ta kiến thức xem, hộ thân ma quân vương của nhân loại tới cùng có bao nhiêu lợi hại?" Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng. Từ khi đế vương ma thú là nó được sinh ra thì còn chưa gặp qua cái loại này bao giờ, nay có cơ hội gặp một cái, thì hãy để cho nó được chứng kiến xem cái loại này có bao nhiêu lợi hại.

Ánh mặt trời đã lặn xuống gần hết, nhưng ở trong không khí thì lại bị sự oi bức làm cho nóng bỏng vô cùng.

Trong trận chém giết này, cả hai nước cùng với lực lượng của Bạch Băng đều chưa phân ra thắng bại, không ai biết kết quả sẽ ra sao.

Máu không ngừng chảy ra đầy ở trên mặt đất, tràn ngập mùi tanh.

Lúc này chỉ còn lại hai mươi lăm bóng người, nhưng mọi người đều không thể cảm nhận được khí tức của bảy người trong đó. Bọn họ chỉ cảm nhận được sự biến hóa của mười tám người đang bao quanh, tất cả các phương hướng đều không một kẽ hở, cho nên muốn các nàng một lần chém giết hết sạch thì thật sự không có khả năng.

Bạch Băng nhắm mắt lại, vẻ mặt lúc này biến đổi cực kỳ lạnh lùng. Đôt nhiên cảm nhận được biến hóa của một vị trí, ánh mắt đang nhắm bỗng bật mở ra, cất cao giọng nói: "Tất cả cùng đánh một chưởng thật mạnh về phía bên trái!"

Giống như mọi người đều dồn lực lại mà đánh về phía bên trái, khi toàn lực đánh ra thì dù có tập trung tất cả bóng người lại cũng không thể nào thừa nhận nổi.

Mấy người đều nghe theo lời Bạch Băng, chưởng phong cùng lúc nhắm về vị trí bên trái tung ra.

"Cẩn thận phía sau!" Xích Liên Triệt hô to một tiếng. Hắn cảm giác được có rất nhiều người ở vị trí bên trái nhưng vì vẫn còn bảy người hắn không cảm giác được, tuy là vị trí phía sau không cảm thấy gì nhưng trực giác mách bảo ở nơi đó nhất định có người.

Phía sau là vị trí của Xích Liên Vũ, nghe thấy thế thì lập tức xoay người. Bọn họ tập trung công kích về bên trái, nên ở phía sau nếu như không phòng bị, nếu bị tập kích sẽ lập tức bị thương.

Đấu khí ở trong tay mấy người ngưng tụ, đông thời tấn công về phía bên trái. Một chưởng này là do đấu khí của nhiều người dồn lại vì vậy mà vô cùng mạnh mẽ, dù cho số bóng người có đông hơn nhưng cũng không thể chống lại được nội lực của mấy người Thần Công Liên cộng lại.

Hơn nữa với đấu khí mạnh mẽ mà quỷ dị của Bạch Băng, đám bóng người này làm sao có thể chống đỡ được.

"A.... ......"

"Phốc.... ..." Lập tức có sáu bóng người cùng lúc ngã xuống đất.

Bạch Băng kinh ngạc nhìn về phía Bạch Nham, đấu khí của hắn khi nào thì trở nên lợi hại như vậy? Đấu khí của bóng người cùng với bọn nàng đều gần như ngang nhau, nhưng một chưởng của Bạch Nham đánh ra, lại kết thúc hai mạng người!

Theo từng luồng đấu khí mạnh mẽ đánh ra liên tục, bóng người cứ một người lại tiếp một người ngã xuống trên đất. Số bóng người còn lại thấy thế thì bắt đầu cũng trở nên rối loạn, đối mặt với cường giả như vậy bảo bọn hắn làm sao có thể chống đỡ nổi, thật sự là không thể ngăn cản.

Công kích như vậy, lực lượng mạnh như vậy, thử hỏi ngăn cản làm sao?

Bạch Băng và Xích Liên Triệt, một trái một phải liên tục cùng nhau phối hợp động tác vô cùng nhất trí và nhanh nhẹn. Dần dần số bóng người tiến tới công kích bọn họ trở nên ít dần, sau một lúc nhìn lại, Bạch Băng bỗng nhiên không còn cảm nhận được hương vị hay hơi thở nào nữa.

"Mười chín người đều đã chết." Xích Liên Vũ nhìn thi thể dưới mặt đất, rồi lại đảo mắt nhìn về xung quanh: "Còn bảy người nữa."

Bảy người này bọn họ đều không thể cảm nhận được vị trí và sự tồn tại, cho nên cũng không biết phải ra tay từ đâu. Nhắm mắt lại rồi mở ra, nhưng một chút khí tức của người cũng không có, mà chỉ có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

"Không cần nóng vội." Xích Liên Triệt vung lên áo bào bắn ra đấu khí, nhưng lại không thấy chút phản ứng nào. Xem ra là bảy người này mới đúng là bóng người chân chính "Trên không."

Đang nói, đột nhiên cảm nhận được khí tức ở trên không đánh thẳng xuống đầu, sau đó Xích Liên Triệt lập tức phủi tay nhảy lên.

Bạch Băng trông thấy cũng điểm nhẹ chân bay lên trên cao, nhẹ nhàng giống như chim yến.

Ba người ở trên không trung thấy thế thì mặt không đổi sắc, nhưng ở trong lòng thì vô cùng tức giận. Bởi bọn họ tổng cộng có hai mươi sáu người thế nhưng lúc này đã chết đi mười chín người.

Trên cao bỗng một thanh âm huýt gió vang lên, sau đó bốn bóng người ở phía dưới lập tức ra tay.

"Không tốt, nhanh, công kích về phía bên trái." Ánh mắt Thần Công Liên lóe lên. Khi hơi thở của bảy người lộ ra mà trên không chỉ có ba người, vậy thì bốn người còn lại chính là ở bên dưới. Mà dựa vào tốc độ của gió thì rõ ràng là bốn người ở bên dưới đang hướng công kích về phía Bạch Băng và Xích Liên Triệt bên trên.

Xích Liên Vũ đứng bên cạnh vừa nghe, lập tức di chuyển sang bên trái hai bước. Tốc độ của bóng người rất nhanh, cho nên vào lúc này, ba người ở bên trên đã cùng với Xích Liên Triệt giao thủ rồi.

Xích Liên Vũ bên trái, Bạch Nham trấn thủ ở bên phải, còn Thần Công Liên và Lãnh Dao là ở phía trước và sau, tất cả đều không dám lơ là khinh thường.

Bên trái có hai bóng người đột nhiên ngưng tụ đấu khí vào trường kiếm đánh thẳng về phía hai người bên trên, đấu khí cùng với kiếm khí mạnh mẽ vừa đánh ra thì cũng vừa lúc Xích Liên Vũ chuẩn bị xong, hai tay vung lên, sau đó là dựa vào cảm giác mà đánh tới khoảng không mà ngăn chặn lại chưởng lực kia.

"Ầm rầm" Hai tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, ánh lửa tóe lên văng ra khắp nơi.

"Thương tổn người của ta nhiều như vậy, các ngươi sẽ phải trả cái giá thật lớn, đó chính là đồng quy vu tận." Bóng người đột nhiên lên tiếng, âm thanh mang theo giận dữ, trầm khàn như tới từ địa ngục vậy.

"Không tốt!" Thần Công Liên biến sắc, lòng trung thành của bóng người rất cao. Dù có phải trả đại giá thì bọn họ cũng phải hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, nếu như không có năng lực thì dù có đồng quy vu tận bọn họ cũng chấp nhận!

Bạch Nham và Lãnh Dao đang đứng trấn thủ ở phía sau, lập tức đưa mắt nhìn qua bốn phía, đồng quy vu tận? A, định kéo hắn đồng quy vu tận! Hắn không tin là bọn họ không thể chống lại được đám khốn kiếp này.  

Vương phi xà y - Long Ngạo TuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ