Chương 55: Đại kết cục: Cùng Sinh Cùng Tử.

4K 110 16
                                    

  Lúc này chỉ còn có gió thổi qua, trăm vạn nhân mã cùng vô số ma thú ở trên chiến trường đều yên tĩnh một cách thần kỳ. Bọn chúng không biết phải an ủi bằng cách nào, chỉ biết im lặng ngu ngốc nhìn nàng, cùng nàng chia sẻ nỗi đau.... cùng khổ sở......

"Thời gian đã trôi qua hơn một nửa rồi, nếu như ngươi không quyết định thì Xích Liên Triệt sẽ chết." Giọng nói của Tư Đặc Nhĩ vang lên. Trong lòng nàng còn lo lắng gì nữa chứ, nàng đã để ý tới người nam nhân này như vậy, giờ có cách để cứu tại sao vẫn còn đắn đo không chịu ra tay?

Bạch Băng vẫn ôm đầu không lên tiếng, coi như không hề nghe thấy giọng nói của Tư Đặc Nhĩ.

Tư Đặc Nhĩ biết, mọi người cũng đều biết, nàng nghe được, chỉ là nàng vẫn không chịu đưa ra quyết định mà thôi.

Thật lâu sau, đôi mắt nàng mới mở ra nhìn về phía Tiểu Kim cười an ủi, rồi lại cúi đầu nhìn Xích Liên Triệt mỉm cười.

Nàng sẽ không giết Tiểu Kim để cứu sống Xích Liên Triệt, làm vậy nàng sẽ không vui vẻ. Vì nàng muốn bảo vệ tất cả những người thân ở bên cạnh nàng, kể cả Tiểu Kim.

Cho dù là mọi chuyện không được như ý, Triệt của nàng bị bọn chúng hại chết, vậy nàng sẽ làm cho bọn chúng phải trả cái giá thật lớn, rồi sau khi giết hết tất cả, nàng sẽ đi theo Triệt của nàng.

Ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu, nàng đã nói với hắn cùng sống cùng chết, dù cho có phải đi xuống hoàng tuyền thì nàng cũng sẽ đi theo hắn, không xa không rời, dù sống hay chết đều phải ở bên nhau.

Nước mắt của Tiểu Kim đã không nhịn được nữa, nụ cười của chủ nhân rất đẹp, tuy chỉ là nụ cười an ủi nó nhưng nó biết chủ nhân rất đau khổ. Chủ nhân của nó là một người tốt, rất tốt.... ....

Tiểu Bạch tuy không rơi nước mắt, nhưng nó có ký kết Huyết Minh nên nó cảm nhận được tất cả. Tâm lý của chủ nhân giờ đã vững vàng, đưa ra lựa chọn, chủ nhân sẽ chết! Chủ nhân của nó sẽ chết!

"Ha ha, chết là tốt, Xích Liên Triệt nên phải chết từ sớm rồi. Sống lâu nhiều năm như vậy, còn tiếc nuối cái gì?" Vương Lam cười to, Xích Liên Triệt bị Huyết Chú và Băng Đế Chi Liên cùng bộc phát một lúc, dù thần tiên cũng không thể cứu được. Xích Liên Sơn cùng với mấy người Mộc Cầm cũng đứng sóng vai ngay bên cạnh.

"Hôm nay ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi cùng toàn quân đều táng thân ở đây. Bạch Băng, ngươi muốn giết ta chắc phải chờ tới kiếp sau rồi." Vương Lam hung hãn lên tiếng, hiện giờ có trưởng lão Nguyên Trúc của Ám Ma tộc và Mộc Cầm ở đây thì ả có gì phải sợ.

Nghe giọng nói này, Bạch Băng đang nhìn Xích Liệt Triệt đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng về phía Vương Lam.

Sát khí toàn thân bộc phát, sát khí dày đặc mà lạnh lẽo bắn thẳng lên tận trời. Lúc này dù có là Tu La tới từ địa ngục, thì cũng không thể nào sánh được với khí thế này. Đôi mắt lóe lên ánh sáng cuồng dã mà tàn nhẫn, màu đỏ rực ở sâu trong tròng mắt kia vô cùng âm u, thậm chí ngay cả ma quỷ còn phải chịu thua.

"Chết!" Giọng nói tuyệt vọng mà lạnh lùng của Bạch Băng vang lên, mọi người chỉ kịp nghe thấy âm thanh này thì sau một khắc đã không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Băng đâu nữa.

Không một ai ở đây nhìn thấy nàng di chuyển ra sao, tất cả đều sửng sốt nhìn vị trí nàng vừa biến mất.

"A.... ......." Một tiếng hét thảm vang lên, sau đó là một cái đầu bay thẳng lên trời.

Mọi người giật mình, không ai tưởng tượng được ở một khoảng cách như vậy, mà lại có người dùng được tốc độ thần tốc như thế mà tiến tới, tiếp theo là một đao lấy đi đầu của nữ nhân vừa rồi còn đang nói chuyện.

Bọn người Xích Liên Sơn và Mộc Cầm đứng bên cạnh đều há mồm trợn mắt, vừa rồi Vương Lam còn đang nói.... thế mà lúc này đầu đã rời khỏi thân bay lên không trung.

"Ầm" Một tiếng, cái đầu người rơi xuống ngay bên chân mọi người.

"Mẫu hậu....." Xích Liên Sơn kêu lên sợ hãi.

Giật mình, hoảng sợ, tới cùng đây là thủ đoạn gì? Tại sao không một ai có thể nhìn thấy nàng ta ra tay như thế nào, thậm chí ngay cả Nguyên Trúc cũng mở lớn hai mắt. Hắn đã sống từng này năm, với tu vi như vậy nhưng cũng không thể nhìn thấy phương thức ra tay của nàng.

Đờ đẫn quay đầu, đã thấy vừa Bạch Băng lướt qua ngay bên cạnh bọn họ. Trên miệng là nụ cười khát máu và tàn nhẫn, nụ cười càng ngày càng lớn hơn, càng lúc càng khát máu hơn.

Nguyên Trúc hoảng sợ, nữ nhân này nếu như chiếm được Ám Ma tộc thì sợ là không ổn. Người này phải giết, tuyệt đối phải giết, lúc này hắn cũng không quan tâm xem sát khí kia có bao nhiêu nặng nhẹ, giờ phút này hắn chỉ muốn giết nàng, chỉ cần giết nàng thì sẽ không phải lo sợ nữa.

Bàn tay Nguyên Trúc trưởng lão vừa muốn ngưng tụ nội lực để điều khiển thần thạch, thì bỗng nhiên tảng đá thần thạch như rơi ra thành từng mảnh nhỏ, rồi đứng im không động đậy.

"Sao lại thế này?" Nguyên Trúc thì thào tự nói, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.

Tiểu Bạch nhìn thần thạch trước mắt, trong lòng tâm tư xoay chuyển. Xem ra là Tây Ma Nguyệt đã tới, nếu không thì sao thần thạch này lại không nghe lời Nguyên Trúc? Nếu Tây Ma Nguyệt tới cũng tốt, có người thu thập Nguyên Trúc, những người còn lại kia thì không phải là đối thủ của chủ nhân, cho nên trận này chắc thắng rồi!

Nhưng mà, thắng thì sao? Chủ nhân đã không còn có ý nghĩ muốn sống nữa. Chủ nhân sẽ đi theo Xích Liên Triệt, mà như thế thì Huyết Minh của bọn họ cũng sẽ kết thúc, không, nó không muốn thế, nó thật sự không muốn cùng với chủ nhân kết thúc khế ước.

"Tiểu Bạch, chúng ta ở cùng nhau đã mấy trăm năm, cũng chưa bao giờ tách ra....." Tiểu Kim nói bằng giọng mũi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nó chỉ muốn làm chuyện tốt, nó rất thích chủ nhân, mà chủ nhân lại thích Xích Liên Triệt, vậy thì nó cũng sẽ thích Xích Liên Triệt.

Nó không muốn thấy chủ nhân khóc và đau khổ, mà làm được như vậy thì chỉ có cách là cứu sống Xích Liên Triệt. Chỉ có người này mới làm cho chủ nhân vui vẻ và bảo vệ được chủ nhân.

"Tiểu Kim!" Tiểu Bạch giật mình hô to một tiếng, trong lòng nó cũng rất buồn. Nó biết, nó có thể vì chủ nhân mà hy sinh tính mạng thì Tiểu Kim cũng có thể, nhưng mà dù có biết thì trong lòng nó vẫn đau, rất đau, Tiểu Kim.... ...

"Nhớ kỹ, ta đi rồi ngươi phải làm cho chủ nhân vui vẻ đấy, nếu không thì ta dù có chết đi, ta cũng sẽ rất buồn...." Tiểu Kim quật cường quay đầu, đem cái đầu thật lớn rúc vào trong thân thể cọ xát, không khóc, nếu để chủ nhân nhìn thấy nó khóc, nàng nhất định sẽ rất đau khổ.

Nó không muốn chủ nhân thương tâm, cho nên nó không khóc, nó muốn nàng vui vẻ, mà để được vậy thì nó sẽ cứu Xích Liên Triệt. Chỉ cần chủ nhân vui thì nó sẽ vui, cho nên nó càng phải cười.....

"Tiểu Kim, ta yêu ngươi, nhưng mà ta lại càng yêu chủ nhân hơn!" Tiểu Bạch ở trong lòng rơi lệ, nó cũng rất đau đớn vì mất đi Tiểu Kim.....

"Phốc....Ha ha" Tiểu Kim nở nụ cười nhìn Tiểu Bạch: "Đã tới lúc này rồi, ngươi hãy cùng ta vui vẻ đi. Tiểu Bạch, ta cũng yêu ngươi!" Tiểu Kim đưa cái đầu to cọ cọ Tiểu Bạch, mấy trăm năm hiểu nhau, rồi cùng nhau ở cùng một chỗ, cám ơn ngươi Tiểu Bạch......


Nói xong, Tiểu Kim nhìn lại Tiểu Bạch một lần rồi xoay người bò về phía Xích Liên Triệt.

"Hu.... huuhu.... huhu...." Tiểu Bạch cuối cùng cũng nhịn không được mà lớn tiếng khóc lên, nhưng nó không dám để Tiểu Kim nghe thấy. Cho nên cố dùng hai móng vuốt che miệng lại, đem âm thanh nuốt vào trong bụng, nhưng nước mắt vẫn rơi đầy mặt.

Tiểu Kim.... .....Tiểu Kim......

Tiểu Kim đưa lưng về phía Tiểu Bạch mà đi về phía Xích Liên Triệt, nhưng tiếng khóc nức nở vẫn rơi vào tai nó, giống như đâm sâu vào trong lòng nó vậy. Nó cố nén không khóc, trên mặt gượng cười so với khóc còn khó nhìn hơn.

Bên này, Nguyên Trúc đang cố nhớ kỹ lại chú ngữ một lần nữa, nhưng trong lòng lại thầm kêu không ổn. Thần thạch không nghe điều khiển của hắn, vậy có nghĩa là hai người Nguyên Nguyệt đã không thành công giữ chân được Tây Ma Nguyệt. Thần thạch bất động xem ra là do Tây Ma Nguyệt đã ở cách đây không xa, hắn nhất định phải nhanh chóng ra tay, nếu không chỉ sợ là không còn cơ hội nữa.

"Mộc cầm cô cô, Nguyên Trúc trưởng lão, các người mau giết nàng, giết nàng cho ta....."

"Câm mồm!"

Xích Liên Sơn còn chưa nói xong thì đã bị Nguyên Trúc cắt ngang, hơn nữa còn bị hắn hung hăng trợn mắt nhìn lại. Hiện giờ đã không có kế sách gì, lại còn kêu hắn đi báo thù cho Vương Lam, tên Xích Liên Sơn này nghĩ mình là ai?

Xích Liên Sơn lập tức im lặng, không nghĩ tới Nguyên Trúc lại quát hắn như vậy. Trong lòng trở nên tức giận, nói thế nào thì Mộc Cầm cô cô và mẫu thân đều giống như tỷ muội, hiện giờ mẫu thân đã bị Bạch Băng chém bay đầu, thế nhưng bọn họ lại không báo thù, mà còn quát mắng hắn.

Mộc Cầm không để ý tới Xích Liên Sơn, mà chỉ chăm chú nhìn thần thạch vẫn đang bất động kia. Tây Ma Nguyệt sắp tới, nếu như giải quyết không nhanh, hậu quả chỉ sợ là bọn họ không thể nào tưởng tượng được!

"Nhanh, sử dụng Kim Chung Tráo." Mộc Cầm hô to, vũ khí lợi hại nhất của Nguyên Trúc chính là huyễn khí Kim Chung Tráo, nếu như đem bọn họ nhốt vào trong, nói không chừng còn có một tia hy vọng.

Nguyên Trúc nghe thế cũng vội vàng lấy ra Kim Chung Tráo ở bên hông, đó là một cái đỉnh giống như cái chuông. Chỉ cần đem nó cầm trong tay niệm chú ngữ thì cái đỉnh sẽ dần dần to ra và bay lên không trung.

Mọi người ở đây nhìn một màn này thì đều giật mình, một cái đỉnh màu vàng thật lớn. Nếu như người bị nó nhốt vào thì e là phải chết không thể nghi ngờ, bên trong kim đỉnh chính là một ngọn lửa đỏ rực giống như cái lò luyện kim, ai mà bị bắt vào hẳn là không thể còn sống mà đi ra.

"Không tốt, hắn sử dụng Kim Chung Tráo." Thần Công Liên hô to một tiếng, Kim Chung Tráo là vũ khí lợi hại nhất của Ám Ma tộc, cái này không ai có thể phá giải hay công kích được. Không nghĩ tới ngày hôm nay Nguyên Trúc trưởng lão lại sử dụng đến Kim Chung Tráo!

Đám người Bạch Nham cũng trợn to mắt nhìn cái đỉnh màu vàng thật lớn ở trên đầu, chết tiệt, hắn là muốn diệt luôn cả trăm vạn đại quân này sao?

Bạch Băng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim Chung Tráo một cái, trong lòng xẹt qua một ý cười tàn nhẫn, trăm vạn đại quân bị diệt? A, chỉ dựa vào một cái kim đỉnh này sao, mơ tưởng!

Bạch Băng quay đầu đi tới chỗ Xích Liên Triệt, trong lòng nàng đang suy nghĩ gì thì không một ai đoán ra được.

"Thừa dịp đỉnh còn chưa thành hình, chọc thủng nó. Nếu không thì đừng ai mong sống sót." Tư Đặc Nhĩ thờ ơ nhìn kim đỉnh ở trên đầu, chết tiệt, hắn không nghĩ tới ở trên đại lục này núi cao còn có núi cao hơn. Thậm chí ngay cả kim đỉnh lợi hại như này cũng có!

"Chọc thủng? Kim đỉnh chắc chắn thế này thì làm sao mà chọc thủng?" Không phải Lãnh Dao không muốn phá, mà là tận mắt nhìn thấy kim đỉnh như cái lò thiêu đốt ở trên đỉnh đầu, muốn tiếp cận còn khó thì chọc thủng kiểu gì?

Bạch Nham, Xích Liên Vũ, và Thần Công liên đều nhìn nhau, đúng vậy, cái kim đỉnh này nếu như không phá thủng thì khi nó thành hình, uy lực chỉ sợ không ai chống đỡ nổi.

"Ầm ầm ầm..." Ba người đi qua, sau đó cùng đánh một chưởng lên trên phía kim đỉnh to lớn ở trên cao.

Tư Đặc Nhĩ thấy thế thì cũng vung tay đánh ra một cỗ đấu khí màu tím đen lên phía kim đỉnh, Lãnh Dao đứng phía sau tuy công phu không phải là tốt nhưng mà trong tình huống này, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

"Ầm ầm....." Sáu đạo đấu khí của sáu người không ngừng đánh ra, dùng tốc độ và lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng bắn vào kim đỉnh.

Trên đỉnh của Kim Chung Tráo rất lớn, chu vi có thể bao chùm được cả trăm mét xung quanh.

Mà trên đầu Nguyên Trúc lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng tay vẫn liên tục vận hành Kim Chung Tráo làm lửa nóng bên trong càng lúc càng nóng hơn. Kể cả khi mấy đạo đấu khí đánh vào thì cũng chỉ "ầm ầm" vài tiếng rồi lại bị lửa nóng bắn ra, nhiệt độ kinh người khiến ai cũng sợ hãi.

"Ầm rầm, ầm rầm..." Những tiếng vang tí tách kinh người khi đấu khí và kim đỉnh va chạm bắn ra, sau đó bắn lại về phía đám người Bạch Nham.

Đám người ở bên dưới không nghĩ tới khi đấu khí đánh vào thì lửa bên trong lại rơi xuống, trong nháy mắt tất cả đều hoảng loạn. Trong khi các binh sĩ có năng lực yếu kém thì đều không chống đỡ nổi, vội vàng ôm đầu chạy trốn.

Tư Đặc Nhĩ, Bạch Nham, Xích Liên Vũ và Thần Công Liên là có công phu tốt nhất, nên đều dùng đấu khí ngưng tụ ra thành một tấm lưới bảo vệ tránh cho lửa này rơi vào người. Nhưng mà Lãnh Dao lại làm không được, vì tu vi của nàng so với bọn hắn kém xa.

Bạch Nham liếc mắt nhìn Hắc Tử, Nhung Nhung và Hầu Tử ra hiệu, ba con ma thú lập tức hiểu ý. Hắc Tử chạy tới bên Xích Liên Toàn đang bị ngất đi kia, tuy nó chỉ là tiểu ma thú đế vương không thể so với đế vương ma thú nhưng mà đối phó với ngọn lửa này thì chỉ là chuyện nhỏ.

Hắc Tử lao thẳng tới bên cạnh người đang hôn mê, lập tức ngưng tụ ra một vòng bảo hộ rồi đem nàng bảo vệ vào bên trong.

Lãnh Dao thấy cảnh này thì trong lòng rất khó chịu, dựa vào cái gì mà người đầu tiên hắn nghĩ tới là Xích Liên Toàn mà không phải là nàng!

Tâm tư còn chưa bình tĩnh được thì đã bị một con ma thú toàn lông lá xù xì lao tới, cũng lập tức ngưng tụ ra vòng bảo hộ bao vây cả người nàng vào bên trong để bảo vệ. Lúc này nàng mới thấy rõ, ma thú ở dưới chân chính là Nhung Nhung, là ma thú của Bạch Nham.

Lãnh Dao thấy thế này thì nhìn về phía Bạch Nham, ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau, trong lòng nàng đột nhiên vô cùng ảo não, rất muốn tự tát cho mình một cái, giờ là lúc nào còn ghen chứ!

Bạch Hào cũng được Hầu Tử ở dưới chân bảo vệ cẩn thận như vậy.

Kim Chung Tráo ở trên cao lúc này càng lúc càng tỏa ra áp lực lớn hơn, Xích Liên Vũ và Thần Công Liên thoáng cảm thấy có chút không ổn. Ánh mắt cả hai nhìn về Bạch Nham và Tư Đặc Nhĩ, thấy bọn họ không hề có chút nào không thoải mái, thì không tin nổi mà mở to hai mắt, nội lực của Bạch Nham từ lúc nào mà lợi hại như vậy.

"Đại đỉnh Thiên Cân Trụy!" Nguyên Trúc hét lớn một tiếng, hai tay đánh ra một chưởng mạnh mẽ, sau đó toàn thân phóng thích ra đấu khí cường đại rồi truyền thẳng vào trong Kim Chung Tráo.

"Phốc.... ..."

"Phốc.... ......."

Thần Công Liên và Xích Liên Vũ lập tức bị đấu khí của Kim Chung Tráo đánh cho lùi trở lại, hiện giờ Nguyên Trúc đã rót công lực vào trong đó, khiến nó trở nên nặng nề như một tảng đá ngàn cân, không ai có thể chịu nổi. [Truyện được post tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]

Tư Đặc Nhĩ và Bạch Nham cũng cảm thấy hơi thở có chút không ổn, không nghĩ tới cái này lại có uy lực mạnh tới thế, rồi lại cộng thêm nội lực của Nguyên Trúc truyền vào....làm cho uy lực của kim đỉnh tăng lên càng đáng sợ hơn.

"Ầm rầm, ầm rầm." Một tiếng nổ lớn xuyên thẳng lên tận trời.

"Đoàng" Tư Đặc Nhĩ và Bạch Nham cũng chịu không nổi áp lực này mà bị đấu khí của chính mình cùng với hỗn hợp đấu khí của Kim Chung Tráo đánh văng ra ngoài, tạo ra một tiếng động lớn.  

Vương phi xà y - Long Ngạo TuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ