Tề Vân đang ngồi trên ghế, trông thấy đấu khí mạnh mẽ như vậy thì cũng cả kinh. Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không thể ngăn cản được, chứ đừng nói tới đây chỉ là nhi tử của hắn. Lần này ra tay hãm hại bọn họ giữa chừng cũng có một phần là do hắn quá nóng vội, cho nên đã bỏ sót sự lợi hại của người đi cùng với vị nam tử áo trắng kia.
Trong lòng Tề Lâm bắt đầu trở nên rối loạn, ai có thể nghĩ đến đã đi tới nửa đường rồi còn gặp phải Trình Giảo Kim, mà lực lượng kia so với hắn còn lớn hớn gấp trăm lần. Nếu như bị đánh trúng, hẳn là không chết cũng sẽ bị tàn phế.
Mọi người ở trên sân quan sát nghe thấy tiếng động, tất cả đều quay đầu nhìn về phía bên này để xem xét. Sau đó mọi người chỉ nhìn thấy một luồng đấu khí màu đen đánh thẳng về phía vị trí của gia chủ Tề gia, nhất thời những người đang xem náo nhiệt đều cảm thấy khó hiểu, từ khi nào thì ở đây lại xảy ra đánh nhau như vậy.
Đấu khí màu đen của Thần Công Liên tỏa ra dày đặc, khí tức cường đại ngưng tụ lao đi. Người xem chứng kiến một cảnh này thì càng thêm kinh hoảng, nếu bị một chưởng này đánh trúng, kết quả không thể nào tưởng tượng được.
"Ầm rầm" một tiếng vang lên, Tề Lâm mở to hai mắt nhìn chằm chằm luồng đấu khí màu đen đang lấy đầu hắn làm mục tiêu mà lao tới, dù biết thế nhưng ngay cả một cơ hội để tránh né hắn cũng không có.
"A.... ...." Tề Lâm chỉ kịp hét to một tiếng, sau đó luồng đấu khí màu đen kia ập tới, đánh bay Tề Lâm lên cao, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như bị đảo lộn, sắc mặt tái nhợt, miệng phun máu tươi rồi rơi xuống đất.
"Lâm nhi." Tề Vân ở bên cạnh sợ hãi kêu lên, chạy nhanh tới chỗ Tề Lâm.
Lúc này người ở trong sân trở nên choáng váng, tại sao nam nhân này lại công kích công tử của Tề gia? Hơn nữa lại còn công kích trắng trợn lộ liễu như vậy, đây chẳng phải là không để Tề gia vào trong mắt sao?
Tề Vân đưa tay đỡ Tề Lâm dậy, sau đó tức giận trừng mắt nhìn về phía Thần Công Liên: "Vị công tử này, tại sao lại ra tay độc ác với nhi tử của ta như vậy? Nếu như ngươi không cho lão phu một câu trả lời rõ ràng, lão phu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ngay sau khi nét mặt già nua của Tề Vân nói ra những lời này,người nghe có cảm tưởng như chính Thần Công Liên là người ra tay đánh lén vậy.
Bạch Băng đang tỷ thí ở trong sân nghe nói thế thì trong mắt nổi lên thần sắc tính toán, trận đấu này dù ai thắng với nàng đều không quan trọng, nhưng mà Thất Huyết Linh Lung kia nhất định phải thuộc về nàng. Người nào dám tranh giành với nàng, kết quả chỉ có một, đó chính là chết!
Nàng vốn không có ý định đuổi tận giết tuyệt Tề gia, nhưng lúc này chính bọn họ lại giở thủ đoạn ở sau lưng nàng. Một khi đã như vậy, hôm nay ở ngay trước mặt mọi người nàng sẽ diệt trừ tất cả, nàng muốn nhìn xem có ai dám nói nửa câu hay không?
Thần Công Liên đang ngồi trên ghế bỗng nhiên phi thân bay lên giữa sân, hai tròng mắt tối đen nhìn lướt qua vị trí của Tề Lâm.
"Dám đánh lén người của ta ở ngay trước mặt ta, đều đáng chết!" Giọng nói lạnh như băng của Thần Công Liên vang lên, làm cho Tề Lâm vừa đứng lên lập tức cảm thấy toàn thân bỗng rét lạnh.
"Ngươi.... ....Lời này của ngươi là có ý gì? Đánh lén, người nào trông thấy nhi tử của ta đánh lén hả?" Tề Vân tức giận chất vấn. Hắn đương nhiên là biết rõ ràng, chuyện vừa xảy ra vốn không một ai nhìn thấy cho tới khi một tiếng nổ lớn vang lên, mới kéo sự chú ý của mọi người qua đây.
Khi mọi người nhìn qua, nếu có trông thấy thì cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn ta đang ra tay công kích nhi tử của hắn mà thôi, chứ làm gì có ai nhìn thấy Lâm nhi ra tay đánh lén người lúc trước!
"Người khác thấy hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ta trông thấy là được rồi." Thần Công Liên híp mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
"Ngươi..." Tề Vân nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống. Vốn hắn định đổ hết tội lỗi lên người này, nhưng khi nhìn thấy nụ cười kia của Thần Công Liên thì đột nhiên có một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
Thần Công Liên trừng mắt liếc nhìn Tề Vân sau đó dừng lại trên người Tề Lâm, khẽ mỉm cười: "Hôm nay, ngươi là người phải chết. Người nào dám ngăn cản, ta cũng không ngại giết luôn một lượt!"
Tuy bên miệng đang nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng mà lời nói ra thì lại cực kỳ khát máu làm cho người ta phải dựng tóc gáy, nổi da gà.
Dám ở trước mặt hắn giở thủ đoạn, tính kế lên người của hắn. Vậy thì hắn cũng chẳng quan tâm gì nhiều, ngày hôm nay nếu như hắn không tiêu diệt Tề gia, e là Bạch Băng chắc chắn cũng sẽ không vui.
Không thể không nói, suy nghĩ của Thần Công Liên và Bạch Băng lúc này thật giống như không bàn mà hợp. Dám tính kế lên hai người bọn họ, vậy thì cũng phải sẵn sàng hứng chịu hậu quả.
Thần Công Liên vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh lại, ngay cả một tiếng động cũng không có, khiến cho không khí trở nên quái dị lạ thường.
Vào lúc này Tề Vân cũng không biết nói gì, hắn thật sự rất sợ hãi người kia, cho nên lập tức quay đầu nháy mắt ra hiệu với Tề Lâm.
Hiện tại nếu như thật sự phải ra tay với người nam nhân này, bọn hắn tuyệt đối không nắm chắc phần thắng. Mà nếu Tề gia ngang nhiên ra tay đánh giết người trước mặt công chúng, chỉ sợ sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.
"Vị công tử này, chuyện của chúng ta có thể đợi tới khi tỷ thí kết thúc rồi giải quyết hay không?" Tề Lâm thở hổn hển, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng vào lúc này chỉ cần có thể kéo dài thời gian là được. Đợi sau khi kết thúc cuộc tỷ thí này mọi người giải tán đi hết, thì hắn nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn bọn họ.
Thần Công Liên thờ ơ liếc mắt nhìn về phía đám người Tề gia, vào lúc này ánh mắt hắn chỉ còn có sự khinh bỉ mà thôi. Chờ sau khi tỷ thí này kết thúc, thì cũng chính là lúc toàn bộ Tề gia bị diệt môn.
Gió thổi qua những ngọn cây, vào giữa trưa mặt trời cũng trở nên nóng hơn. Tuy đã vào tháng tám nhưng sự oi bức này có chút nóng bỏng hơn rất nhiều so với thời điểm này của mọi năm trước.
Hai người Bạch Băng và Nhiếp Phong đứng ở giữa sân, nội lực tuy mạnh mẽ nhưng cũng đều đã giao đấu với thời gian quá dài không hề dừng lại nghỉ ngơi. Chính vì vậy mà thân thể của cả hai đã có chút mệt mỏi, khiến cho đấu khí ở giữa sân cũng bị giảm xuống.
Sau một giờ, hai giờ, khí tức ở trong sân cũng dần dần tiêu tan đi.
"Đấu khí của ngươi hao hết rồi!" Nhiếp Phong quay đầu nhìn về phía Bạch Băng lên tiếng.
"Ngươi cũng không phải giống vậy hay sao!" Bạch Băng cũng nhếch miệng trả lời.
Nhiếp Phong vậy mà cũng cạn kiệt đấu khí giống như nàng, cho nên trận đấu này thắng bại thật khó phân. Rất hiếm khi gặp được đối thủ ngang sức như vậy, nên nàng cũng có chút nuối tiếc.
"Nhiếp Phong, nếu như đấu khí không thể phân được thắng bại, vậy thì sử dụng Vũ Tu đọ sức đi!" Bạch Băng thu tay, mũi chân điểm nhẹ trên đất, một thanh trường kiếm đang nằm dưới mặt đất bay lên rơi vào trong tay nàng.
"Ta sẽ phụng bồi tới cùng." Nhiếp Phong thu tay về, sau đó từ bên hông cũng rút ra một thanh đao. Có thể gặp được một đối thủ mạnh như vậy, làm cho hắn quả thật rất hưng phấn.
Lúc này, hắn không còn đặt chú ý vào Thất Huyết Linh Lung nữa. Vì bây giờ đối thủ ở trước mặt hắn so với Thất Huyết Linh Lung còn có giá trị hơn rất nhiều!
Hai người nắm binh khí trong tay, không hề bỏ phí thêm chút thời gian nào nữa, chỉ trong nháy mắt liền công kích về phía đối phương.
Lúc này đám người đều kinh hô, dáng vẻ đều là không thể tin nổi. Đấu khí đã không thể phân thắng bại, giờ lại còn tỷ thí Vũ Tu, đối với bọn họ thì hai người này đã không thể dùng từ lợi hại mà hình dung được nữa rồi. Không những đấu khí lợi hại mà ngay cả Vũ Tu cũng không kém, khiến cho những người đứng xem ở đây đều ghen tị muốn chết!
Trường kiếm cùng với đao phong không ngừng va chạm vào nhau, tạo thành những tiếng như rồng kêu rồi sau đó là bắn ra những năng lượng mạnh mẽ.
Thoáng chốc đã giao đấu tới vài chục chiêu thức, nhưng cả hai đều không có ai rơi vào thế hạ phong.
"Keng keng keng.." Một trận va chạm của đao và kiếm. Hai người đối diện lạnh lùng nhìn nhau.
Khóe miệng Bạch Băng hơi nhếch lên, nắm chặt trường kiếm trong tay, mắt lóe lên vẻ đắc ý, theo sau đó là giọng nói cực kỳ cuồng vọng vang lên: "So đấu về Vũ Tu, ngươi không thắng được!"
Nàng từ khi sinh ra đã có khả năng thiên phú về Vũ Tu giả, bàn về công phu mà nói thì không ai có thể vượt qua nàng!
Nhiếp Phong nhíu mày, chỉ mới tỷ thí được vài chục chiêu thôi nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ về phương diện Vũ Tu, hắn tuyệt đối không thắng được người trước mắt này. Hắn thật không thể tưởng tượng được, người thiếu niên này so với hắn còn nhỏ hơn vậy mà không chỉ có thực lực đấu khí ngang với hắn, mà Vũ Tu so với hắn còn mạnh mẽ hơn, hắn ta có thể tu luyện được như vậy bằng cách nào?
Sau khi giọng nói cuồng vọng vang lên, Bạch Băng nhấc chân đá mạnh một cước, đất đá dưới chân từ từ bay lên va chạm vào nhau tóe ra lửa.
Nhiếp Phong từng bước lùi về phía sau, tay vẫn giơ đao lên chống đỡ với trường kiếm của Bạch Băng như cũ. Đối với chiêu thức biến đổi liên tục của Bạch Băng thì hắn rõ ràng là không phải đối thủ, công kích như vậy, trong trí nhớ hắn chưa từng nhìn thấy hay là xem qua ghi chép nào cả. Cho nên không thể tìm được cách phá giải chiêu thức, hắn chỉ có thể tùy ý để Bạch Băng chiếm thế thượng phong, rồi mình thì theo sau chống đỡ.
Đột nhiên Nhiếp Phong nhìn thấy một khe hở, nhấc chân đá văng trường kiếm của Bạch Băng, thân hình khéo léo, thanh đao trong tay lấy một tốc độ nhanh chóng đánh thẳng về phía Bạch Băng.
Người ở trên sân vào giờ khắc này đều trợn to hai mắt, một đao kia chính là hướng thẳng tới vị trí trái tim của Bạch Băng mà đâm tới. Thần Công Liên cũng sửng sốt híp mắt lại, hắn thật không ngờ kia chính là chiêu thức Liên Hoàn Đao, chết tiệt, không thể tưởng tượng được Nhiếp Phong lại biết chiêu thức này.
Chiêu thức Liên Hoàn Đao chính là Tự Huyễn Ảnh, một khi đối diện với chiêu thức này thì rất khó tránh né. Thần Công Liên đang định bắn ra đấu khí làm cho mọi người phải chấn động.
Bị đao khí đập vào mắt, Bạch Băng chỉ lạnh lùng cười. Tuy đấu khí nàng học chỉ được vài năm, nhưng mà Vũ Tu thì không như thế. Mặc kệ là chiêu thức đao kiếm có nhanh tới mức nào chỉ cần khoảng cách còn năm thước thì cũng phải mất thời gian một giây mới chạm được tới nàng, mà tốc độ của nàng đã sớm vượt qua một giây đó từ lâu rồi.
Trong một giây trước lúc thanh đao chuẩn bị đâm vào trái tim nàng, bóng dáng nàng đã chớp lóe rồi đột nhiên biến mất. Đúng là chỉ trong nháy mắt ấy, trường kiếm trong tay nàng đã xoay ngược theo cổ tay mà vung lên.
Một chiêu này mang theo vô hạn ánh sáng chói lòa, ánh mắt của mọi người đều như bị thiêu đốt.
Tốc độ này thật khiến người ta phải sợ hãi, chiêu thức khiến người ta phải sững sờ. Không một ai nhìn rõ được chiêu thức kia ra sao, cũng không một ai biết được chính xác là chuyện gì xảy ra, ở trong mắt bọn họ lúc này Bạch Băng giống như đột nhiên trở nên trong suốt mơ hồ nhìn không rõ.
Chỉ trong nháy mắt, không hề có dấu vết mà biến mất, chiêu thức bỗng nhiên dùng tốc độ rất quỷ dị mà biến đổi.
Vào một giây này, tất cả mọi người đều nín thở. Tề Vân đang ngồi trên ghế theo dõi cuộc chiến cũng không thể tin được những gì đang xảy ra ở trước mắt.
Bạch Băng xoay ngược tình thế, chỉ trong thời gian ngắn ngủi khiến cho Nhiếp Phong phải kinh hãi, không thể chống đỡ.
"Ầm!"
"Rầm!" Hai tiếng động lớn vang lên, trong khoảnh khắc này tất cả đều yên tĩnh lại. Ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Bạch Băng đứng ở trên đài tỷ thí thu hồi trường kiếm. Nhìn thấy như vậy, Nhiếp Phong không thể giấu nổi vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt, hắn không thể tin được những gì vừa diễn ra.
Trên cổ tay hắn có một vết thương rất nhỏ đang chảy máu, từ từ theo dọc cổ tay chảy xuống mặt đất tạo thành những chấm màu đỏ giống như những đóa qua sặc sỡ quỷ dị.
"Trời ạ! Thật quá mạnh!"
Không biết là người nào ở giữa sân kịp thời phản ứng, trong miệng tán thưởng không thôi.
"Thần của ta, loại chiêu thức này là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, thật là biến thái!"
"Thắng, Bạch Băng thắng!"
"Đúng vậy, trận tỷ thí này Bạch Băng thắng......"
Từng tiếng nói ồn ào vang lên, âm thanh từ nhỏ rồi dần dần trở nên lớn hơn.
"Ta thua!" Nhiếp Phong thu hồi đao, cũng không để ý tới vết thương trên cổ tay. Quay đầu nhìn Bạch Băng bằng ánh mắt khâm phục: "Đa tạ đã nương tay."
"Trong số rất nhiều người tu luyện đấu khí và Vũ Tu, ngươi chính là một tri kỉ rất hiếm có!" Bạch Băng giương mắt, nàng cũng không phải là người dễ dàng mang tính mạng ra liều. Nhưng dựa vào công phu và nhân phẩm của Nhiếp Phong, nàng thật sự rất thưởng thức người này!
Nghe nói thế ánh mắt Nhiếp Phong lóe lên, cảm xúc dâng lên trong lòng không rõ là gì. Tri kỷ? Ha ha, có lẽ là thế đi, hắn đi lại ở trên giang hồ đã nhiều năm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được một đối thủ như vậy. Hơn nữa lại còn có thể đánh một trận thoải mái, dù thua nhưng trong lòng hắn không hề có cảm giác nào khó chịu cả.
"Một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ thắng ngươi!" Nhiếp Phong nghiêm mặt nói xong, trên khuôn mặt lạnh lùng lại nở một nụ cười, nụ cười này khiến cho dung nhan lạnh lẽo đang đóng băng kia bất chợt bị tan chảy.
"Ta sẽ đợi ngày đó." Bạch Băng cũng nhìn Nhiếp Phong mỉm cười.
Nghe được Bạch Băng trả lời, vẻ tươi cười trên mặt Nhiếp Phong càng sáng lạn hơn.
"Tốt, cuộc chiến này thật không hổ danh là cuộc tỷ thí của cường giả, thật sự vô cùng đặc sắc. Ngay cả khí chất và tính tình của hai người cũng rất khoan dung độ lượng." Cuộc đối thoại của Nhiếp Phong và Bạch Băng truyền tới tai mọi người, trong sân tất cả đều vỗ tay rầm rầm, cực kỳ hưng phấn mà hô to.
Nét mặt già nua của Tề Vân cứng đờ, thắng, hắn thật sự thắng. Hiện giờ nếu như giao ra Thất Huyết Linh Lung rồi yêu cầu hắn ra tay giết chết Xích Liên Triệt thì liệu hắn có đồng ý hay không. Phương gia lúc này đột nhiên lại biến mất không rõ, chỉ còn lại Tề gia bọn hắn thì làm sao có thể có năng lực đối nghịch với Xích Liên Triệt đây?
Còn nếu như đưa ra yêu cầu, lỡ như người này tiết lộ tin tức bọn hắn muốn ám sát Xích Liên Triệt ra ngoài thì sao? Dựa vào thực lực của Tề gia làm sao có thể cản được thế lực của Xích Liên Triệt chứ?
Mà không giao ra Thất Huyết Linh Lung thì phải ăn nói làm sao? Lúc này hắn vô cùng đau đầu, thật không biết nên làm sao mới tốt?
Bạch Băng cầm trường kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người ở bên dưới. Sau đó ánh mắt chăm chú nhìn về phía Tề Vân, hiện giờ chắc hẳn là hắn đang sứt đầu mẻ trán mà suy nghĩ đi!
"Tề lão gia, tỷ thí đã kết thúc. Hiện giờ có phải nên đem Thất Huyết Linh Lung ra đây hay không?" Dứt lời, Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Đón nhận ánh mắt của Bạch Băng, trong lòng Tề Vân thầm kêu không tốt. Hiện giờ hắn không thể đồng ý, nhưng trong sân nhiều người như thế nếu hắn không trả lời một câu thì sợ rằng sẽ khiến lòng người nảy sinh nghi ngờ.
"Tề lão gia, chẳng lẽ là vì không nỡ giao ra Thất Huyết Linh Lung, nên nghĩ muốn đổi ý?" Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén lộ ra vẻ nguy hiểm: "Hôm nay nếu Tề lão gia đổi ý không giao ra Thất Huyết Linh Lung, ta nhất định sẽ san bằng cả gia tộc của ngươi giống như Phương gia."
Bạch Băng liếc mắt nhìn Tề Vân lên tiếng, sát khí quanh người dâng lên tỏa ra khắp bốn phía.
"Đúng thế, lời nói của một gia tộc mà không có chút tin tưởng nào, vậy giữ bọn họ lại để làm gì?" Thần Công Liên nói xong thì bay lên đứng cạnh Bạch Băng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên sát khí sắc bén.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vương phi xà y - Long Ngạo Tuyết
RomanceTác giả: Long Ngạo Tuyết Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, ngôn tình Converter: ngocquynh520 Editor: PMH Beta: Michan Nguồn: http://diendanlequydon.com Giới thiệu: Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gi...