Gió thổi mây trôi, thoáng cái một tháng đã trôi qua.
Vào tháng tám hoa quế tỏa hương, rơi rụng khắp trên đất. Cảnh đẹp của hoa quế khiến cho rất nhiều người phải tranh nhau ca tụng.
Hiện giờ thời tiết của tháng tám tuy đã vào thu, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy một chút hơi lạnh nào, mà ngược lại trong không khí càng ngày càng trở nên nóng hơn.
Trời cao mây xanh, nước chảy róc rách, trong không khí mang theo mùi hoa tạo thành phong cảnh tuyệt đẹp khiến người ta phải đắm chìm mê mẩn ở trong đó.
Thiên Vân Thành là nơi ở của Ám Ma tộc xây dựng nên, tường thành uốn lượn có hình dáng như chiếc cầu, kế bên chính là Lương thành cũng là thành trì trọng điểm của Ám Ma tộc. Tuy chỉ là một thành trì không lớn nhưng mà đối với đại lục thì vẫn rất có tiếng tăm.
Ám Ma tộc là thuộc ma hệ, mà bốn quốc gia ở trên đại lục lại phân chia cực kỳ rõ ràng giữa các hệ, không hề xâm phạm lẫn nhau.
Hôm nay, Thiên Vân Thành so với mọi ngày thì náo nhiệt hơn nhiều, người đến người đi, mà đại đa số đều là người trong giang hồ. Thiên Vân Thành cứ ba năm vào ngày mười lăm tháng tám đều sẽ tổ chức đại hội luận võ một lần, cho nên sự kiện này đối với ai cũng là chuyện rất đặc biệt.
Người trong giang hồ ở bốn nước đều không ít, các môn phái cũng đã sớm cảm thấy Thiên Vân thành so với cuộc đại hội luận võ của ba năm trước có sự khác biệt rất lớn. Trong khắp thiên hạ có ai mà không muốn tới đây tham gia đại hội luận võ chứ, mọi người đều hi vọng sẽ giành lấy chức quán quân về tay, rồi sau đó sẽ có được đan dược cao cấp nhất.
"Tiểu nhị, hai gian phòng hảo hạng."
"Mấy vị khách quan, tiểu điếm đã hết chỗ, mời các vị đến mấy nhà khác thử xem."
"Như thế nào lại không còn phòng?"
"A, nhà này cũng đã hết chỗ!"
Tiểu nhị nói xong, khách đến thuê phòng đều chửi rủa, bọn hắn đã đi tìm rất nhiều nơi, chỗ nào cũng đều như vậy, chẳng lẽ muốn bọn họ phải ăn ngủ ngoài đường sao?
"Mẹ nó, dù sao cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi một chút chứ, tiểu nhị đi làm một bàn thức ăn ngon mang lên đây!" Vài vị khách không tìm được chỗ ngồi. Đột nhiên, một thanh đao to lớn nện một phát xuống bàn.
"Được rồi, khách quan chờ một chút."
Tiểu nhị hét to, nhìn thấy tình cảnh này cũng không hoảng hốt. Ở nơi này đã sớm quen nhìn đao kiếm thành quen, nên cũng coi như không thấy gì.
"Này, ngươi có nghe ta nói hay không, đại hội luận võ lần này hình như so với ba năm trước còn có nhiều đồ giá trị hơn đó." Trong quán trà không ngừng truyền ra những thanh âm bàn tán náo nhiệt.
Trọng tâm đề tài của cuộc bàn tán này chính là cuộc luận võ tại Thiên Vân thành sắp diễn ra, mọi người ai ai cũng đến các quán trà để nghe ngóng.
"Hình như vậy, ta cũng nghe nói phần thưởng của năm nay dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, nếu không thì vì sao các môn phái và mọi người trong giang hồ lại phải vội vàng tới sớm" Nam tử trước bàn tùy tiện nói xong, nâng bình rót rượu xuống chén.
Tiếng bàn tán mỗi lúc một nhiều, ở bàn bên trái có một vị nam tử trung niên đưa tay sờ sờ bộ râu cá trê, cười thần bí: "Giải thưởng năm nay ta biết rất rõ, vừa vặn biểu đệ của ta lại là người hầu của Phương gia, cho nên chuyện tình bên trong ta cũng biết một ít.... ......"
"Thật không, ngươi mau nói, giải thưởng năm nay so với những năm qua có gì khác nhau?" Nam tử trung niên vừa nói xong, mọi người ngồi ở các bàn xung quanh đã nhao nhao đem mắt chuyển tới trên người nam tử này.
Trong quán trà lúc này, ai ai cũng đem lỗ tai dựng thẳng lên để nghe ngóng.
Cạnh cửa quán trà, có hai vị nam tử dựa vào cửa sổ thoáng trừng mắt, nam tử mặc y phục màu xanh nghe thế thì khóe miệng nhếch lên cười ngạo mạn, trong tay thưởng thức ly rượu.
Nam tử áo trắng mặt không chút biểu tình, chỉ liếc nhìn qua một cái rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.
"Như thế nào? Không định tham gia sao?" Thần Công Liên nhìn phản ứng của Bạch Băng thì mày nhíu lại.
"Không có hứng thú." Bạch Băng lạnh giọng trả lời rồi tiếp tục nhắm mắt.
Thần Công Liên nhếch môi, quay đầu nhìn về phía đám người đang bàn tán.
"Thật sự muốn biết như vậy sao?" Nam tử trung niên ngồi trong quán trà thấy tất cả mọi người tập trung lại đây, lập tức đưa tay che miệng, ra vẻ thần bí lên tiếng.
"Đương nhiên là vậy rồi, nếu không vì giải thưởng thì ai mà có tâm tư đi luận võ.... ....."
"Đúng vậy, đúng vậy, mau nói. Trước tiên là để cho chúng ta được thỏa mãn trí tò mò, dù không chiếm được nhưng chỉ cần biết đó là thứ gì thì cũng vui rồi"
"Đúng thế, nhanh nói, làm chúng ta sốt ruột muốn chết rồi.... ..."
Nam tử vừa nói xong, mọi người xung quanh cũng bị không khí làm cho khẩn trương hơn, vội vàng thi nhau lên tiếng.
"Được rồi, hôm nay ta sẽ nói cho mọi người biết. Hiện tại trong thiên hạ có một loại thần dươc, nghe nói thần dược này có thể khởi tử hồi sinh, chữa khỏi bách bệnh, người nào ăn vào thì tu vi có thể nhanh chóng tăng lên. Trên đời này chỉ có ba viên, một viên ở tại hoàng cung của Khương Vân quốc, một viên ở trong tay Phương gia, còn một viên cuối cùng thì cho tới tận bây giờ vẫn không rõ tung tích......."
Lời nói của nam tử trung niên tỏ ra thần bí, nhưng rơi vào tai người nghe thì ai cũng đều sửng sốt.
"Huynh đệ, ngươi có thể nói rõ ràng thần dược này rốt cuộc được gọi là gì?" Hán tử béo tròn toàn thịt lớn tiếng hỏi, người này đã nói thuốc đó như thần dược vậy, khiến trong lòng hắn đều trở nên ngứa ngáy.
Nam tử trung niên nhìn mọi người đều vội vàng muốn biết đáp án, thì không khỏi ha ha nở nụ cười, hắng giọng: "Thần dược này chính là....... Thất Huyết Linh Lung!"
Thời điểm nói tới Thất Huyết Linh Lung, nam tử trung niên đưa tay vuốt mũi, cả người biến đổi trở nên nghiêm túc mà thần thánh vô cùng.
Lúc nghe được Thất Huyết Linh Lung, Bạch Băng đột nhiên mở to mắt, ánh mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn lướt qua vị nam tử kia.
"Trời ạ, chuyện này có phải là thật hay không?"
"Huynh đệ, ngươi không phải là nói đùa đi."
"Đúng thế, chắc là nói dối rồi, làm gì có ai lại đem Thất Huyết Linh Lung ra làm giải thưởng!"
Người xung quanh sau khi bị tin tức này làm chấn kinh, thì đều lắc đầu không tin.
Thất Huyết Linh Lung tuy chưa từng thấy qua, nhưng ở đại lục này làm gì có ai không biết tới Thất Huyết Linh Lung là thứ trân quý ra sao. Giờ Phương gia lại mang Thất Huyết Linh Lung ra làm giải thưởng, chuyện này chỉ có người ngu ngốc mới tin tưởng.
Nếu thật sự giải thưởng là Thất Huyết Linh Lung, vậy đại hội luận võ năm nay không biết sẽ điên cuồng tới mức nào?
Thất Huyết Linh Lung có ai mà không động tâm.
"Aiz, các ngươi còn không tin sao? Ta nói chính là sự thật, chuyện Phương gia có Thất Huyết Linh Lung ở trên giang hồ có ai mà không biết." Trung niên nam tử thấy mọi người không ủng hộ, trong lòng rất không vừa ý.
Lời nói nam tử vừa rơi xuống, các nam tử ngồi bàn bên cạnh đều nhíu mày: "Hình như đúng là như vậy, mấy hôm trước ở Xuân Hương lâu, ta có nghe được công tử của Phương gia có nói tới Thất Huyết Linh Lung. Lúc đấy cũng không để ý, hiện giờ nhớ lại, rất có thể giải thưởng chính là Thất Huyết Linh Lung."
"Ai ya, thật là Thất Huyết Linh Lung sao? Sớm biết như vậy thì trước kia ta đã cố gắng tu luyện công phu, nói không chừng Thất Huyết Linh Lung sẽ thuộc về ta, ha ha.... ....." Hán tử béo núc ních nói xong thì cười to.
"Ha ha, giải thưởng mê người như vậy, khó trách tại sao nhiều cao thủ giang hồ tụ tập lại đây, chắc là đã sớm biết về chuyện giải thưởng này rồi."
"Đúng vậy, số lượng người tham gia đại hội luận võ năm nay so với những năm trước nhiều hơn rất nhiều.... ...."
Mọi người ở trong quán, ta một câu ngươi một câu, đã làm không khí ở đây nóng lên đột ngột. Cả đại sảnh chỉ trong thời gian ngắn đã trở nên khí thế ngất trời, các đề tài bàn tán đều xoay quanh Thất Huyết Linh Lung, thậm chí có người ở đây đã tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt và đặc sắc của đại hội năm nay ra sao.
"Ta nói này, Phương gia mang Thất Huyết Linh Lung ra làm giải thưởng, nhưng lại kèm theo một yêu cầu đó chính là người giành được thì phải giết chết một người mà Phương gia chỉ định. Các ngươi nói xem, ai có thể còn mạng mà lấy được Thất Huyết Linh Lung không?"
Đang trong cuộc thảo luận sôi trào, một nam tử đột nhiên lên tiếng.
Chỉ một câu như vậy, bỗng nhiên đem trọn đại sảnh của quán trà trở nên im lặng. Đúng vậy. người nào có thể giữ mạng mà lấy Thất Huyết Linh Lung!
"Vậy không phải là Phương gia muốn giết hoàng đế chứ.... ..."
"Hư.... ....Ngươi nhỏ tiếng một chút, tai họa là do miệng mà ra đấy!"
"Đúng thế, chúng ta ở đây nói một chút thì không sao, nếu để cho người Phương gia nghe được thì coi như xong, mạng nhỏ này của ngươi sợ là không giữ được rồi."
"A....A......ta cũng chỉ là nói vậy thôi, không biết mạng của ai lại có thể lấy ra Thất Huyết Linh Lung để đổi?" Nam tử che miệng, nhỏ giọng cẩn thận nói.
Mọi người ở đây ai cũng mồm năm miệng mười bàn tán, nói lên suy nghĩ trong lòng mình.
"Ta thấy việc này không đơn giản, chuyện tình trong đó ra sao đâu phải chúng ta có thể hiểu tường tận được. Chỉ cần không liên quan tới chúng ta là được, chúng ta cứ chờ xem diễn trò thôi."
"Đúng, đúng, đứng xem là được."
Lập tức có không ít người xôn xao hưởng ứng, cả quán trà lại trở nên náo nhiệt như cũ.
"Thất Huyết Linh Lung, thật đúng là thứ tốt!" Thần Công Liên uống một ngụm rượu, không chút để ý nói bâng quơ.
"Thứ tốt?" Một đôi mắt lóe sáng, miệng nhếch lên nở nụ cười.
Thần Công Liên liếc mắt nhìn thấy vậy thì cũng nở một nụ cười còn yêu nghiệt hơn "Ngươi không phải nói là không có hứng thú sao?"
"Bây giờ lại có hứng thú rồi." Bạch Băng liếc mắt, trong mắt tỏa sáng ra hào quang rực rỡ không hề che dấu.
Thất Huyết Linh Lung chữa khỏi bách bệnh, vậy... Huyết Chú thì sao?
"Thật sự có hứng thú? hay là bởi vì Thất Huyết Linh Lung......"
Lời còn chưa nói xong, một đoản đao lạnh như băng đã đánh ra, trong nháy mắt sát khí tỏa ra nồng đậm.
Sát khí âm trầm, khủng bố làm cho Thần Công Liên ở đối diện phải chấn kinh.
Trong lúc tia sáng lạnh lẽo bắn ra, Thần Công Liên đặt tay lên mặt bàn mượn lực, thân thể nhanh chóng nhảy lên.
Trên không trung bỗng xuất hiện một nhánh tóc đen bay xuống, từ từ rơi xuống trên mặt đất.
"Ngươi nhiều chuyện quá rồi, nếu còn có lần sau ta nhất định sẽ giết ngươi!" Giọng nói đầy sát khí âm trầm giống như quỉ mị vang lên.
Thân thể Thần Công Liên hạ xuống đất, sờ lên bên thái dương trên đầu thấy bị mất đị một nhánh tóc. Nghĩ lại, nếu như vừa rồi tu vi không đủ cao, sợ rằng mất không phải là nhánh tóc mà chính là cái đầu này rồi, nữ nhân này thật đúng là dám ra tay với hắn.
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên là thật!" Trong mắt Thần Công Liên hiện lên một tia kinh hãi, hắn thực sự rất hoài nghi, nữ nhân này ngoại trừ đối mặt với Xích Liên Triệt là có ngoại lệ thì trong trái tim kia còn có thể để tâm tới bất cứ ai hay không?
"Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tốt nhất là nên quản cho tốt cái miệng của ngươi lại." Đưa mắt nhìn về phía Thần Công Liên một cái, Bạch Băng xoay người bước ra ngoài cửa quán trà.
Thần Công Liên ở phía sau nhìn bóng lưng của Bạch Băng thì mày nhíu chặt lại, quả nhiên là nàng vì Xích Liên Triệt. Không phải đã đoạn tuyệt tất cả quan hệ rồi sao? vì sao nàng vẫn để tâm tới Huyết Chú ở trên người hắn như vậy?
Hành động của Bạch Băng làm cho hắn rất không vui, trong lòng càng thêm ghen tị mãnh liệt. Cái người nữ nhân này, nếu ngay từ lúc vừa mới bắt đầu nàng gặp hắn trước thì có phải quan hệ giữa bọn họ sẽ khác với bây giờ không?
Chăm chú nhìn một lúc, Thần Công Liên thu hồi lại suy nghĩ, nhấc chân đi theo sau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Đêm khuya, ánh trăng hình lưỡi liềm ở trên cao lẳng lặng chiếu sáng, nhưng vẫn không che nổi sự âm u ở mảnh đất phía dưới.
Mặt đất giống như bị một làn sương mỏng che khuất, mơ mơ hồ hồ, phong cảnh trở nên hư ảo giống như trong mơ.
Giữa đêm tối có hai bóng dáng với tốc độ nhanh chóng lướt qua, tốc độ này so với tia chớp còn nhanh hơn, sau đó liền biến mất.
"Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?" Bóng dáng màu trắng từ trên không hạ xuống, Bạch Băng quay lưng lại nhìn người trước mặt tràn đầy địch ý.
"Mục đích gì chứ? Ha ha... mục đích rất lớn nha" Thiếu niên mặc y phục màu đỏ, khóe môi hơi nhếch lên, biểu tình như cười như không, sâu bên trong đôi mắt tràn ngập ý cười.
"Một tháng ước hẹn đã qua rồi." Bạch Băng nhàn nhạt lên tiếng.
"Ngươi không đến, bản tôn rất thất vọng, hơn nữa ngươi còn dám cãi lời bổn tôn, mà từ trước tới giờ thì ngươi là người đầu tiên cãi lời ta, nhưng mà ngươi cũng rất hợp với sở thích của ta." Tây Ma Nguyệt khóe miệng tà tà cười.
Hắn cuối cùng cũng tính sai, vốn nghĩ rằng lợi dụng tin tức của Hậu Giản thì nàng nhất định sẽ tới, thế nhưng nàng vẫn không xuất hiện. Nhưng lạ là hắn vậy mà lại không hề tức giận, hơn nữa còn luôn nhớ tới khuôn mặt và dáng vẻ quật cường kia.
Bạch Băng nhìn chằm chằm Tây Ma Nguyệt, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Muốn dẫn ta đi Ám Ma tộc, cũng không cần phải lấy nương ta ra mà lừa gạt."
Nói xong, tay phải Bạch Băng bắn ra một cỗ đấu khí về phía Tây Ma Nguyệt, Thần Công Liên cũng đã nói qua, Hậu Giản chính xác đã chết vào mười lăm năm trước, chuyện sống lại là không có khả năng. Tuy nàng không thích Thần Công Liên, nhưng mà lời hắn nói thì nàng vẫn có thể tin tưởng được.
Tây Ma Nguyệt thấy thế thì vung tay lên, một luồng khí tức màu đỏ giống như roi da đánh thẳng về phía Bạch Băng.
"Ầm" một tiếng, đấu khí vừa xuất ra của Bạch Băng va chạm vào đấu khí màu như roi da kia, trong nháy mắt đã bị đánh tan.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta, nhưng mà ta thích." Tây Ma Nguyệt thu hồi tay lại, ánh mắt ngạo mạn nhìn Bạch Băng. Sợi tóc ở trong không trung nhẹ bay, toàn thân được khoác lên một chiếc áo bào màu đỏ xinh đẹp, nhìn qua quả thực đúng là một yêu tinh quyến rũ mê người.
"Đáng tiếc là ta lại không thích!" Gương mặt Bạch Băng lạnh lùng, có rất nhiều chuyện ở trong Ám Ma tộc nàng còn chưa làm rõ ràng. Nếu Tây Ma Nguyệt có thể giúp nàng, có lẽ nàng sẽ cùng với hắn làm một cuộc giao dịch.
"Bản tôn sẽ làm cho ngươi thích." Tây Ma Nguyệt hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Băng, chậm rãi bước tới bên cạnh nàng.
Bạch Băng nhìn chằm chằm Tây Ma Nguyệt đang tiến tới, từ từ nói: "Nếu như ta muốn cùng với ngươi làm một cuộc giao dịch thì sao?"
Đang lúc tiến gần đến, Tây Ma Nguyệt nghe nói vậy thì nở nụ cười sâu sắc: "Giao dịch? Bản tôn rất thích, nhưng nếu như lấy ngươi ra làm điều kiện để giao dịch thì bản tôn càng vui hơn."
Gió đêm thổi loạn khắp nơi, làm lá cây ở dưới đất cũng bị thổi tung.
Trong không khí lúc này, có cảm giác quái dị không nói nên lời.
"Ta nghĩ mục đích của ngươi chính là nhẫn Ám Ma, chỉ cần ngươi đem tất cả mọi chuyện tình của Ám Ma tộc và Hậu Giản nói cho ta biết, nhẫn Ám Ma này sẽ là của ngươi. Nếu như không, chiếc nhẫn này.... ...." Sắc mặt Bạch Băng biến đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Nhẫn này ngươi vĩnh viễn cùng đừng mong có được!"
Chỉ cần đạt được giao dịch này cùng với Tây Ma Nguyệt rồi làm rối loạn Ám Ma tộc, nàng không tin sẽ không tìm ra tung tích của phụ thân.
Ánh mắt Tây Ma Nguyệt tối sầm, đôi mắt mê người nheo lại, trong phút chốc bẳn ra ánh sáng rực rỡ mơ hồ có thể đoạt lấy tâm hồn mọi người.
"Ngươi đang muốn uy hiếp bản tôn?" Giọng nói nghe không rõ là vui hay giận, đáy mắt thâm thúy trở nên sâu không thấy đáy.
"Chỉ là giao dịch thôi." Bạch Băng giọng nói lạnh nhạt.
Nghe vậy, ánh mắt Tây Ma Nguyệt mới thu lại quang mang vừa rồi, khóe miệng nhếch lên: "Ngươi nếu như đồng ý làm Ma Hậu của bổn tôn, tất cả Ám Ma tộc, thậm chí cả chuyện cơ mật ngươi cũng đều có thể biết, như thế nào?"
"Nằm mơ, ngươi đã không muốn làm cái giao dịch này, vậy thôi!" Vẻ mặt Bạch Băng trở nên lạnh lẽo, Ma Hậu? Nàng không cần!
"Ha ha, thật là không biết hưởng thụ. Bất quá bản tôn lại rất coi trọng ngươi, cái giao dịch này bản tôn đáp ứng." Tây Ma Nguyệt nở nụ cười, hai mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, khiến nó càng trở nên xinh đẹp hơn.
"Tốt!" Thấy Tây Ma Nguyệt đồng ý, Bạch Băng không cần nói nhiều với hắn nữa, bởi vì nàng chỉ cần cái giao dịch này mà thôi.
Mộc Cầm, Lục Vu còn có người đứng ở phía sau nữa, bây giờ nàng rất muốn đưa toàn bộ bọn họ bắt lại trong tay.
"Trả lời rõ ràng như thế? Ngươi hẳn là có tư tâm riêng đi." Tây Ma Nguyệt tiến lên một bước, đối mặt với Bạch Băng, hương thơm từ trên người nàng tỏa ra làm hắn phải nhắm mắt lại hít một hơi, coi như đang hưởng thụ.
Rõ ràng đây là hành vi bỉ ổi, nhưng nhìn dáng vẻ của Tây Ma Nguyệt thì lại không tìm ra được chút nào bỉ ổi cả, ngược lại ở trên người hắn lại nhìn ra được một vẻ đẹp thần thánh vô cùng.
Cho dù động tác lúc này của hắn có thấp kém thì vẫn mang theo phong tư cao ngạo, trong thiên hạ này chắc cũng chỉ có Tây Ma Nguyệt mới có được khí chất như vậy mà thôi.
"Tư tâm? Đương nhiên là có rồi, chẳng qua là ngươi không đáng được biết mà thôi." Bạch Băng lùi lại một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào Tây Ma Nguyệt vô cùng sắc bén, từ tốn nói ra lời nói cao ngạo: "Nếu giao dịch đã bàn bạc xong, vậy thì nửa tháng sau ta sẽ tự mình tới cửa gặp ngươi."
Xoay người bỏ đi, để lại Tây Ma Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, bóng dáng màu trắng đã biến mất trong đêm tối.
Tây Ma Nguyệt nhíu mày khi nghe lời nói của Bạch Băng, trên mặt hiện lên chút hờn giận, nàng vậy mà lại không để hắn vào mắt, nữ nhân này thật có lá gan bằng trời mà!
"Quân chủ, có muốn hay không......" Trong đêm tối, một bóng dáng màu đen hiện ra đứng ở phía sau Tây Ma Nguyệt lên tiếng.
"Không cần, chuyện ta bảo ngươi điều tra như thế nào rồi?" Tây Ma Nguyệt nhìn bóng dáng biến mất, trên khuôn mặt xinh đẹp lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Có quan hệ với trưởng lão ở trong tộc, hiện giờ xem ra các trưởng lão đều đang trông chờ vào Nguyên Thần kiếm." Quỷ ảnh cung kính báo lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vương phi xà y - Long Ngạo Tuyết
RomanceTác giả: Long Ngạo Tuyết Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, ngôn tình Converter: ngocquynh520 Editor: PMH Beta: Michan Nguồn: http://diendanlequydon.com Giới thiệu: Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gi...