Nhìn ánh mắt đỏ lên như bị ma hóa, tâm trí bị hỗn loạn, cùng với tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng tận trời cao.
Thần Công Liên đành dời đi ánh mắt, không tiếp tục nhìn ánh mắt đỏ như máu của Bạch Băng nữa, trên tay dùng lực lập tức lôi kéo Bạch Băng bay thẳng lên trời, trong nháy mắt Bạch Băng đã bị quăng lên đứng cạnh vách núi đen.
Ánh mắt Bạch Băng vẫn như cũ tràn ngập một màu đỏ, nhìn chằm chằm vách núi sâu không thấy đáy kia. Nàng không biết rằng bóng dáng kia đã đi về đâu, nàng hận mình không thể giữ chặt được hắn, không thể đồng sinh cộng tử cùng hắn, nàng như vậy sao xứng là một tỷ tỷ, nàng có tư cách gì làm tỷ tỷ của hắn!
"Ngươi muốn chết!" Bạch Băng đảo mắt nhìn người đang lôi kéo nàng, gầm lên giận dữ, làm tất cả mọi người ở đây đều cả kinh.
Ánh mắt tất cả mọi người đang chiến đấu ở đây đều sợ hãi, rõ ràng là một nữ nhân tuyệt mỹ giống như thiên sứ, nhưng lại làm cho người ta phải sợ hãi. Cấm vệ quân ở đây đều ngơ ngác như thấy ở sau lưng nàng mọc lên đôi cánh màu đen của ác ma.
Bốn gã hắc y nhân đứng thẳng bất động, vì họ cũng bị sự tức giận kinh thiên động địa kia làm cho kinh hãi rồi!
Lục Vu đứng ở trên chim điêu cũng cả kinh, nhi tử của Hậu Giản rơi xuống đáy núi là sao, chết tiệt! Vậy mà ngay cả xương cốt cũng không còn, kế hoạch của các nàng chẳng phải là ngâm trong nước nóng rồi sao! Ngày hôm nay Nguyên Thần kiếm mất đi máu của Thần tộc, vậy phải tới khi nào mới có thể xuất thế?
Đảo mắt nhìn về phía đám cấm vệ quân vừa đánh rơi Bạch Nham, tức giận đánh ra một chưởng, nàng chính là muốn giết bọn chúng, giết tới xương cốt cũng phải mất luôn!
Những người này vậy mà lại phá hủy kế hoạch của nàng, đáng chết!
"A.... ...... ..." Thủ lĩnh cấm vệ quân không dự đoán được người nữ nhân này vậy mà lại hướng bọn họ công kích, ngay cả trốn cũng không kịp mà chỉ biết mở to mắt, thân thể đứng im nhận trọn một chưởng, nhất thời phun máu ngã xuống mà chết.
Bên cạnh vách núi đen, Bạch Băng như nổi điên đánh một chưởng về phía Thần Công Liên, nàng lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, trước mặt là ai đi nữa thì nàng cũng không quan tâm, cũng không muốn biết.
Nàng chỉ biết đệ đệ của nàng đã chết đi, bị những người này giết chết, cho nên nàng muốn giết sạch mọi người ở đây.
"Nợ máu phải trả bằng máu!" Quay đầu dùng ánh mắt đỏ như máu quét qua đám người xung quanh, khí tức khủng bố như muốn nổ tung, cho dù địa ngục cũng chỉ đến như vậy là cùng!
Tất cả cấm vệ quân đều ngơ ngác ngay tại chỗ, vì bị khí tức Tu La chấn nhiếp, hoảng sợ run rẩy.
Đến ngay cả Lục Vu đang đứng ở trên lưng chim điêu cũng toàn thân run run vì kinh hãi, nữ tử này quá mức lạnh lùng sắc bén. Một khi cuồng phong nổi lên, cho dù là trong tay nàng có kim lân vũ cũng chưa chắc có thể đối phó được!
"Rút lui!" Lục Vu thu hồi kim lân vũ, quát to một tiếng, chim điêu lập tức đập cánh phành phạch bay lên.
"Ai cũng đừng nghĩ có thể rời đi!" Vừa nói, khí tức của đấu khí nhất thời bùng nổ, tốc độ nhanh như thanh kiếm sắc bén, lạnh lẽo mà âm trầm. Cái loại hơi thở này, cho dù là ai cũng vô pháp ngăn cản.
"Oanh rầm..." Một luồng đấu khí cùng với chim điêu cấp bảy va chạm vào nhau, ở giữa không trung nhất thời nổ tung một tiếng.
"Ầm..." Lại một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, chim điêu cấp bảy bị nổ thành dập nát, những lông chim màu trắng không ngừng rơi xuống.
Thân thể Lục Vu chớp lóe, bên ngoài nhìn như không có việc gì, nhưng vào lúc vụ nổ kia bắn ra đã làm cho đấu khí xung quanh va chạm vào thân thể nàng, hiện giờ lục phủ ngũ tạng đều đã tán loạn!
"Ta nói rồi, nợ máu phải trả bằng máu!" Khóe miệng khát máu của Bạch Băng nhếch lên, dung mạo lạnh lùng ngoan độc, giống như chỉ có máu của bọn họ mới có thể khiến nàng giảm bớt được thương tổn.
Lúc này ở trong cơ thể nàng đều đang sôi trào, giống như một nồi nước sôi điên cuồng bốc hơi vậy, rồi lại khiến cho máu khắp cơ thể quay cuồng như muốn thoát ra ngoài cơ thể.
Máu, nàng muốn nhìn càng nhiều máu hơn, muốn nhìn thấy càng nhiều chiếc đầu rơi xuống đất, muốn dùng sinh mạng của bọn họ mà tế sinh mệnh ở trong tim nàng!
Lục vu băng bó ngực, dùng đôi mắt âm trầm mang theo sợ hãi mà xem xét. Nàng đã quá xem thường nữ nhân này rồi, tuy nàng là không phải là Ám Ma quân chủ nhưng mà nàng vẫn là nữ nhi của Hậu Giản, cũng mang theo dòng máu của thần, vì vậy nàng ta cũng sẽ mạnh mẽ không kém gì Hậu Giản!
Quả thật nàng đã không lường trước được sự việc, nữ nhân này hơi thở quả thật rất lạnh lẽo và khát máu!
Trên tay đã lấy ra kim lân vũ, một khi dã như vậy thì nàng cũng không khách khí nữa!
Thần Công Liên nhìn động tác của Lục Vu, kim lân vũ là binh khí gần tiếp cận với thần khí, không ai có thể chống đỡ lại được.
"Nguy hiểm, lùi về phía sau mau!" Thần Công Liên kêu to, chết tiệt! Nàng quả nhiên đã mất đi lý trí, nàng tưởng rằng thân thể nàng làm bằng sắt sao!
Bạch Băng nhếch miệng, nàng bây giờ đã không còn gì để phải sợ. Hiện giờ nàng cũng không có gì để mất đi, đệ đệ đã chết, phụ thân sinh tử chưa rõ, nàng chỉ biết tất cả người thân đều dần dần bỏ nàng mà đi, thử hỏi, nàng còn có cái gì mà phải sợ?
Còn có cái gì đáng để nàng sợ?
Dưới chân Bạch Băng chuyển động, tay cầm kim lân vũ của Lục Vu cũng khởi động, kim lân vũ trong tay nhanh chóng biến hóa, chỉ trong nháy mắt chiếc lông chim đã trở thành chiếc cung tên sắc bén ở trong tay nàng.
"Để cho ta tới tiễn ngươi một đoạn đường, cho đệ đệ ngươi ở dưới hoàng tuyền cũng có người làm bạn." Nói xong, chiếc lông chim mang theo tiễn sắc bén bắn thẳng về phía Bạch Băng.
"Bạch Băng!" Thần Công Liên hô to một tiếng, nhấc chân lao thẳng về hướng Bạch Băng.
Trong bọn hắn ai cũng đều không nghĩ tới, khi kim lân vũ bay ra, thì bóng dáng của Bạch Băng lại nhanh hơn, trong nháy mắt nàng đã chuyển động như mị ảnh.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng nhất định sẽ bị một kích mất mạng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau một giây nàng sẽ bị đâm thủng sau đó là xương cốt cũng không còn.
Nhưng ngay tại một khắc này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, vì có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, không ai có thể nghĩ tới kim lân vũ kia vốn nên ở trước mặt Bạch Băng thì ngay trong nháy mắt lại chuyển dời tới thân thể của Lục Vu.
"Đi chết đi!" Bạch Băng rống to, hướng tới sau lưng Lục Vu, rồi vận đấu khí đánh ra một chưởng. Lục Vu kinh hãi lập tức xoay chuyển cổ tay, muốn tránh đi công kích ở phía sau, nhưng nàng có thể sao?
"A.... ........" Tất cả mọi người ở đây đều trừng to mắt, cánh tay Lục Vu bị đấu khí đánh cho nổ tung, tuy bị cụt mất cánh tay nhưng nàng vẫn cố nhảy lên không trung, nếu không thì mười phần đấu khi kia đã có thể lấy đi mạng của nàng rồi
Công phu của Lục Vu cũng không yếu, trong nháy mắt xoay người, trốn không được thì đành giơ cánh tay che trước mặt để bảo vệ mạng mình, nhưng hậu quả chính là cánh tay bị nổ tung vô cùng thê thảm, máu tươi đầm đìa.
Mất đi cánh tay, mặt mày trắng xanh hô to một tiếng, sắc mặt vô cùng sợ hãi nhìn về nữ nhân như La Sát tới từ địa ngục kia. Nàng thật sự giống như quỷ, không khác gì Diêm La Vương!
"Thượng! Các ngươi đều là người chết sao, giết nàng!" Lục Vu ánh mắt trở nên thê lương, quay đầu nhìn về bốn thủ hạ đứng đấy không xa mà rống to.
Chết tiệt, vậy mà không có một người nào hữu dụng!
Bốn người đều kinh ngạc đến ngây người, cho tới khi bị tiếng gầm lên giận dữ mới hoàn hồn. Nhưng mà ai dám tiến lên một bước? Ai dám lấy đao vung về phía nữ nhân ma quỷ kia?
Gió to nổi lên, mang theo đất cát bay ngập trời.
Nhất thời sát khí tản ra bốn phía liên tục không ngừng, nữ nhân tuyệt mỹ hiện giờ dung nhan đã trở nên vặn vẹo, ánh mắt hung dữ nheo lại, khóe miệng gợi lên tia khát máu, giết? Tới một người giết một người, tới hai nàng giết cả đôi!
Nàng còn chưa thỏa mãn, ma tính của nàng còn chưa phóng ra hết. Máu tươi đầy đất kia còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.... ....
Tiểu Bạch hoàn toàn cảm giác được sự tức giận trong lòng của Bạch Băng, nó cùng với nàng có ký kết khế ước Huyết Minh, cho nên nó với nàng là tâm ý tương thông. Đảo mắt nhìn qua tất cả, đôi sừng kỳ lân ở trên đầu dần dần mọc lên to lớn hơn, rồi tiếp theo đó là một luồng ánh sáng bao phủ cả thân thể của nó ở trong đó.
Tiểu Kim ăn xong độc hạt tử vẫn còn nằm trên cỏ, đột nhiên cảm giác được hơi thở mãnh liệt, nó xoay người dựng thẳng đầu lên cao, không phải chứ, vừa mới vậy đã muốn tiến hóa rồi à? Làm sao có thể nhanh như vậy?
Tiểu Bạch trên người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây. Sắc mặt Bạch Băng vẫn lạnh lùng hung dữ như cũ, cho nên vẫn chưa cảm giác được sự biến hóa của Tiểu Bạch.
Lục Vu mặt mũi tái nhợt, nhìn ma thú sắp tiến hóa kia, ma thú nhỏ vậy mà đã có thể chống lại được kim lân vũ, nếu như nó tiến hóa vậy khác gì là biến thái? Trốn, nàng lúc này nếu có cố gắng đối đầu với Bạch Băng chỉ sợ hậu quả nàng sẽ không chịu nổi!
Ánh mắt Thần Công Liên cũng trở nên quái dị, con ngươi không ngừng chớp động. Người nữ nhân này, hắn rất muốn đạt được!
Thân thể Tiểu Bạch bị quang mang ánh sáng bao phủ, thân thể cuộn lại, giống hệt như đứa trẻ sơ sinh. Dần dần ánh sáng kia bắt đầu chói sáng, càng bay càng cao, hiện tại quả cầu ánh sáng đã bay lên cao tới đầu mọi người, nhìn không khác gì ánh trăng xuất hiện giữa ban ngày.
Trên lưng Tiểu Bạch cũng bắt đầu dài ra hai cái gì đó nho nhỏ, mà mọi người ở đây đều không thấy rõ, chỉ biết ở trên lưng của nó xuất hiện bốn khỏa giống như trái cây lớn vậy.
"Trời ạ, đây tới cùng là ma thú gì vậy?"
"Quá biến thái, ngay cả nữ nhân kia đã khủng bố muốn chết rồi!"
"Trốn đi"
."... ......."
Cấm vệ quân thấy một cảnh như vậy thì không kịp kinh ngạc, cho dù có kinh ngạc thì lúc này cũng đâu có ích gì. Hai nàng chính là địch nhân của nhau, nên khi thấy ma thú kia tiến hóa càng trở nên biến thái thì bọn hắn càng vui sướng!
Tiểu Kim trừng lớn con ngươi, cố vác cái bụng phình to đứng dậy, Tiểu Bạch vẫn tiến hóa? Nàng phải đợi tới khi nào mới có thể như vậy? Nhìn trời, chỉ biết hâm mộ mà thôi!
"Bá" mọi người ở đây vào lúc này đã không thể bình tĩnh nổi, trong vòng hào quang là Tiểu Bạch cùng với đôi cánh xinh đẹp màu trắng không khác gì thiên sứ đang hiện ra.
Tiểu Bạch ngước đầu gào thét một trận, khiến mọi người trở nên mê muội một trận, chiếc sừng kỳ lân trên đầu không ngừng phát ra ánh sáng, giống như một vòng sáng bảo hộ.
"Thần a!" Mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.
Ma thú tiến hóa rất ít gặp, nhưng loại ma thú tiến hóa biến thái như này thì ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy toàn bộ, khiến bọn họ ghi nhớ cả đời.
Lục Vu biết thứ này lợi hại, nhưng sự biến hóa này cũng quá mạnh mẽ rồi. Nếu hiện tại không đi, chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ.
Khóe miệng mấp máy lẩm bẩm, một thanh âm huýt gió vang lên
"Cạc cạc......." Trên không trung là một đầu chim điêu lượn vòng.
Lục Vu đã phải dùng hết nội lực mới có thể nhảy lên lưng chim, cơ hội chạy trốn không dễ mà có nàng sao có thể bỏ qua!
Lục Vu mang đến bốn gã hắc y nhân, gặp tình hình này cũng đều liều mạng nhảy lên, đầu lĩnh còn trốn thì bọn hắn sao có thể ở lại.
"Chạy mau!" Bên này cấm vệ quân cũng bối rối, gặp mấy người kia đều đã chạy, bọn hắn cũng kinh hãi mà chạy tản ra khắp nơi để trốn.
Bạch Băng nghiêm mặt, quăng một cái liếc mắt với những người đang chạy trốn.
"Ầm" Một tiếng động trời vang lên, quang mang trong nháy mắt nổ tung, Tiểu Bạch bóng dáng đằng không bay lên, hai đôi cánh ở sau lưng giao thoa, giống như đôi cánh bướm dập dờn bay lượn.
Không thể không nói tạo hình của Tiểu Bạch lúc này làm người ta phải ngưỡng mộ, hai đôi cánh vĩ đại màu trắng hiện ra ở sau lưng, trên đầu là đôi sừng kỳ lân phát sáng. Vốn cái miệng giống như xà thì bây giờ đã biến thành một đầu cự long to lớn, kèm theo chòm râu thật dài.
Thân thể bay lượn ở trên không, nhìn qua không khác gì đám mây. Thần tiên hạ phàm bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi!
Gió không ngừng thét gào, đám người đang chạy trốn cũng chấn kinh theo, tòan thân run rẩy sợ hãi!
Theo tiếng nổ động trời, là các luồng đấu khí tán loạn bắn ra khắp nơi, rải rác như mưa sau đó bắn ra bồn phương tám hướng mà ném.
"A.... ...... ..."
"A.... ...... ....."
Máu tươi bay đầy trời, dưới đất cũng là một mảnh màu đỏ!
Những âm thanh hoảng sợ không ngừng vang lên, những khí tức tiêu tán đánh thẳng vào thân bọn họ, chỉ cần dính vào thì liền phải chết không thể nghi ngờ, sau đó thân thể biến thành một bãi máu loãng.
Công kích tập thể kinh người như vậy, ai có thể ngăn cản?
Mùi máu tanh gay mũi lan tràn, mỗi lúc một nồng đậm hơn!
Lục Vu ở trên lưng chim điêu ánh mắt cơ hồ muốn rớt ra ngoài, tay ôm lấy chim điêu không ngừng dùng lực, làm chim điêu đập cánh nhanh hơn!
Tiểu Bạch xoay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhíu lại. Một đạo khí tức mạnh mẽ và mãnh liệt thẳng hướng Lục Vu mà đánh tới, Lục Vu chỉ kịp kinh hãi nắm chặt lấy, y phục bên người xả xuống, tay dùng lực vung lên cuốn lấy vài hắc y nhân.
"A.... ......" Bốn người kinh hô, chim điêu dưới chân mất đi phương hướng, lập tức va chạm vào nhau, trong nháy mắt nổ tung, ngay cả một cái xương cốt cũng không còn.
Tiểu Kim thân thể dựng thẳng lên, có cần phải biến thái như thế hay không. Nhìn Tiểu Bạch bây giờ nó cảm thấy đẹp trai hơn hẳn!
Lục Vu động tác cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất ở trong không trung.
Dưới đất là vô sô tay chân gẫy nát, cùng thi thể không đầy đủ.
Sau tiếng nổ vang lên, tất cả nơi này lại trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu.... .....
Ánh mắt Bạch Băng nhìn về phía người đang chạy trốn, nàng sẽ không để cho các nàng có cơ hội bỏ chạy, mặc dù nàng thật sự rất mệt mỏi, mệt đến mức muốn nhắm lại hai mắt để không phải đối diện với toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra trước mặt này.
Mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, lòng của nàng bây giờ đau đớn tới mức như bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Đột nhiên khóe miệng nàng gợi lên tươi cười, ánh mắt trở nên mê ly, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không cần phải đối diện tiếp nữa, đóng mắt lại đi, nhắm lại đi.... .....
Giống như có người ở bên tai nàng đang nói chuyện, kêu gào, nàng không muốn nghe, không muốn nghĩ, cũng không muốn quan tâm nữa. Bây giờ nàng chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc, ánh mắt trầm xuống, nặng trĩu, thân thể ngửa ra sau như muốn nằm xuống, rồi ánh mắt tươi cười kia xẹt qua......
"Bạch Băng!" Âm thanh vội vàng truyền tới, một tiếng hô tên nàng, cuối cùng cũng tác động tới tâm của Bạch Băng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tiếng gió thổi qua, một ngày lại một ngày.
Bình minh mang theo khí tức của buổi sớm mai quanh quẩn, đem những tán lá cây rửa sạch sẽ, những giọt sương sớm mang theo những bọt nước nhỏ được tích lại, rồi rơi xuống mặt đất.
Không khí mang theo hơi thở tươi mát, trên cánh tay đã bị hơi nước của buổi sương sớm rơi xuống, kết lại thành từng tầng mỏng.
Trong một căn phòng được trang trí giản dị, cửa sổ được mở ra.
"Như thế nào?" Giọng nói của một nam tử vội vàng mang theo sự suốt ruột vang lên.
"Công tử, vị cô nương này chỉ là vì mệt mà ngủ thiếp đi thôi!" Đại phu nói xong thì đứng lên, thu thập hòm thuốc ở trên bàn.
"Ngủ thiếp đi? Thế nào lại là ngủ thiếp đi! Một người đang bình thường như thế nào lại có thể ngủ liên tiếp những tám ngày!" Thần Công Liên cảm thấy tức giận.
Tám ngày, trong tám ngày này mặc dù đã mời tới rất nhiều đại phu, nhưng ai cũng đều nói là nàng đang ngủ thiếp đi. Nhưng tại sao nói ngủ mà lại ngủ tới tận tám ngày?
"Chuyện này, nếu nói cô nương này có bệnh, bệnh này cũng là tâm bệnh. Thân thể không có chút nào kì lạ, mà người lại không tỉnh lại, đây cũng chỉ có thể nói là do bản thân cô nương này không muốn tỉnh lại mà thôi!" Đại phu nói xong thì liền đeo hòm thuốc lên vai.
Tâm tình Thần Công Liên trầm xuống, không muốn tỉnh lại? Là không muốn đối mặt với chuyện Bạch Nham rơi xuống vách núi? Chẳng lẽ nàng để ý tới người đệ đệ kia như vậy?
Nếu để ý như thế thì vì sao lại không chịu tỉnh lại đi báo thù cho hắn? Hay là nói, nàng hoàn toàn không ra tay được, vì người kia chính là mẫu phi của Xích Liên Triệt?
"Nếu như thật sự để ý, thì nên đối mặt với hiện thực!" Thần Công Liên đứng ở phía trước cửa sổ nhìn người có vẻ mặt tái nhợt kia, ánh mắt hiện lên hào quang.
Xích Liên Triệt ngay cả người mà ngươi yêu nhất cũng không bảo hộ được, vậy ngươi còn có tư cách gì cùng nàng ở cùng một chỗ!
Thật lâu sau, Bạch Băng nằm trên giường hai tay nắm chặt lại.
Đôi mắt đang nhắm chặt, bỗng bật mở.
"Bạch Băng!" Thần Công Liên vui vẻ nhìn người trên giường.
Bạch Băng quay đầu thờ ơ nhìn lướt qua Thần Công Liên, rồi ngồi dậy: "Bạch Nham đã chết?"
Câu hỏi kia nhìn như vô cùng bĩnh tĩnh, trong đôi mắt không một chút dao động, thật giống như đang hỏi một vấn đề rất đơn giản.
Thần Công Liên nhíu mày, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Bạch Băng cúi đầu đi giầy, đứng lên bước ra cổng.
"Ngươi đi đâu?" Thần Công Liên đi sát theo sau Bạch Băng, nàng bây giờ không biết là đã bình thường trở lại chưa?
Bạch Băng không nói, bước chân càng bước nhanh hơn.
"Ngươi muốn đi đâu?" Thần Công Liên tăng tốc tiến lên trên một bước, ngăn trở ở phía trước Bạch Băng.
Bạch Băng giương mắt, đó là một đôi mắt đen và sâu không thấy đáy khiến cho không một ai dám nhìn gần, chứ đừng nói là có bản lĩnh nghiên cứu tìm tòi nó.
"Tránh ra!" Giọng nói tuy ôn hòa, nhưng vào lúc này lại cực kỳ có lực rung động, âm thanh này còn hơn cả với tiếng gào thét, làm cho người ta e ngại.
Thần Công Liên đón nhận ánh mắt của Bạch Băng, ánh mắt này quái dị nói không nên lời, hắn chỉ có thể đứng im nhíu mày.
Thân hình đứng sang một bên, để ra một đường cho Bạch Băng đi qua. Hắn biết nàng vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong, hắn cũng dự đoán ra được, nếu lúc này cố ép nàng ở lại cũng không phải là biện pháp tốt nhất!
Bạch Băng đảo mắt đi nhanh ra ngoài, Thần Công Liên nhìn bóng dáng đi xa, tâm tư chuyển động, sau đó cũng nhấc chân đi về hướng mà Bạch Băng vừa đi.
Bầu trời đột nhiên tối sầm, tiếng sấm nổ vang.
Một cơn mưa lớn sắp đổ xuống, hơn nữa, theo sau còn là một trận bão táp.
Bên vách núi sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy, trong lòng nàng vốn kiên cường, nhưng vào một khắc này đã hoàn toàn sụp đổ. Trong lòng chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, ánh mắt khát máu lại xuất hiện.
Bạch Nham là đệ đệ của nàng, nàng lại không bảo vệ tôt hắn. Tiếp theo đó là những hình ảnh cùng giọng nói không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
"Nham nhi thích tỷ tỷ nhất, muốn cùng với tỷ tỷ sống cả đời bên nhau......"
"Tỷ, chúng ta sau này tìm một thôn làng ở sâu trong núi ẩn cư đi......"
"Chờ ta trưởng thành, ta sẽ bảo hộ tỷ tỷ......."
Từng tiếng từng tiếng không ngừng tái hiện lại ở bên tai nàng.
Vách núi tối đen sâu không thấy đáy kia, nếu ngã xuống, liệu có người nào có thể sống không?
Trong mấy năm qua, tới cùng thì mục tiêu mà nàng muốn bảo vệ là gì? Ngay cả một người mà nàng cũng không bảo vệ được, chấp niệm nhiều như vậy thì có ích lợi gì? Nàng chưa từng có tham vọng về quyền thế, hay tiền tài gì, nàng luôn luôn chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường mà thôi.
Như vậy có gì sai sao? Tại sao trời cao lại không cho nàng được như nguyện, mà lại muốn cô lập nàng. Nếu như trời muốn diệt nàng, nàng còn cần phải để ý cái gì nữa?
Không quản trời cao, cũng không quản địa ngục, mệnh của nàng không ai có thể nắm giữ. Tất cả mọi người cùng nàng đối nghịch, vậy nàng hủy đi nhân gian này, còn nếu trời cùng nàng đối nghịch, nàng cũng sẽ phá hủy luôn cả thiên địa thì cũng có làm sao!
Nàng không có dã tâm, nhưng ở nơi loạn thế này chỉ sợ nếu như không có dã tâm thì sẽ luôn là mục tiêu của mọi người khi dễ, nhục mạ mà thôi.
Ầm ầm, sấm sét trên trời bắt đầu quay cuồng, trong nháy mắt một trận mưa to đổ xuống.
Mưa to giàn giụa, sấm sét cùng đến. Mọi vật đều bị màn mưa bụi mênh mông khiến cho trở nên mơ hồ không rõ.
Bạch Băng đứng bất động trên vách núi, bị mưa làm cho toàn thân ẩm ướt. Nàng cực kì bi thương, ngay cả khóc cũng đều đã quên. Bây giờ tất cả chỉ còn lại hơi thở khát máu, không ngừng xoay chuyển trong chu vi mười thước xung quanh.
Là chuyện gì giúp đỡ nàng có thể sinh tồn tại nơi dị thế này, nàng vô tình, lạnh lùng, yên lặng thừa nhận chịu đựng toàn bộ mọi khổ sở, chỉ hy vọng có thể bảo hộ được thân nhân bên cạnh nàng.
Đúng thế, nhiều năm như vậy, hy vọng bảo vệ thân nhân của nàng chỉ trong chớp mắt đã tan vỡ toàn bộ. Nàng làm sao có thể không phát cuồng, lúc này nàng như mất đi linh hồn, trở nên tê liệt, tâm trạng của nàng bây giờ chỉ muốn giết người để thỏa mãn đau đớn cùng bi thương.
Thói quen được quan tâm, đã khiến nàng cảm nhận được ấm áp, nàng không muốn mất đi nhưng bây giờ nàng lại không cách nào thay đổi hiện thực này.
Phụ thân cùng với Bạch Nham đều rời bỏ nàng mà đi, chỉ còn lại mình nàng vùng vẫy tại nơi loạn thế dơ bẩn này, vĩnh viễn đều không tìm được một bến đỗ yên bình. Sinh mệnh của nàng một lần nữa lại trở lại như lúc ban đầu, một khi đã như vậy thì hãy để cho đôi tay nhúng đầy máu tanh này lại một lần nữa trở nên thấm đẫm thêm đi.
Tiểu Nham, tỷ sẽ vì ngươi mà báo thù, tỷ sẽ khiến cho Đông quý phi phải bị thiên đao vạn quả!
BẠN ĐANG ĐỌC
Vương phi xà y - Long Ngạo Tuyết
Roman d'amourTác giả: Long Ngạo Tuyết Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, ngôn tình Converter: ngocquynh520 Editor: PMH Beta: Michan Nguồn: http://diendanlequydon.com Giới thiệu: Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gi...