Chương 36

1.3K 40 0
                                    


Edit: Nguyệt Sắc

Sau khi xin phép Tần Ca, Tiểu Thỏ chạy về nhà, trong đầu chỉ nghĩ đến tin nhắn cầu cứu của anh, anh rốt cuộc làm sao vậy? Về đến nhà mới phát hiện cô không có chìa khóa nhà anh, vội vàng gõ cửa: "Chính Dương, Chính Dương, mở cửa, mở cửa ra a, em là Tiểu Thỏ."

Vừa kêu xong, Giản Chính Dương liền mở cửa.

Tiểu Thỏ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh thì hoảng sợ, sao có thể thành thế này? Tiểu Thỏ không dám hỏi nhiều, vội vàng đi vào,

"Anh làm sao vậy?"

Giản Chính Dương tựa vào vách tường, nhìn Tiểu Thỏ quan tâm, sốt ruột lo lắng cho anh, cảm thất rất thỏa mãn.

"Em đang nói chuyện với anh a, làm sao vậy?"

Tiểu Thỏ không dám lớn tiếng, nhìn kĩ một chút thì thấy tay anh đầy máu.

"Tay anh làm sao vậy?"

Kéo tay của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ sợ đến hồn phi phách tán:

"Sao có thể như vậy, lớn như vậy rồi mà không biết băng bó sao, mau theo em đến bệnh viện."

Tiểu Thỏ lấy giấy đặt ở bàn ăn nhanh chóng cầm máu cho anh. Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ lo lắng chạy đông chạy tây, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ dựa vào tường, dáng vẻ nói lên rằng: anh không đi bệnh viện. trên tay có thương tích, sắc mặt anh lại tái nhợt như vậy, Tiểu Thỏ không dám cứng rắn, sốt ruột nhìn anh:

"Anh đứng đó làm gì, mau theo em đến bệnh viện."

Nhìn Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương không vội vã mà cười:

"Tiểu Thỏ, em yêu anh sao?"

"Sao lại hỏi cái này?"

Lực chú ý của Tiểu Thỏ đều đặt trên tay của Giản Chính Dương.

"Nói cho anh biết, em yêu anh sao?"

Giản Chính Dương cố chấp muốn nghe đáp án

"Anh muốn biết, Tiểu Thỏ yêu anh sao?"

Tiểu Thỏ nhếch miệng,

"...... yêu." Nghe thấy câu trả lời của cô, Giản Chính Dương nở nụ cười tươi như đứa nhỏ:

"Anh biết mà, Tiểu Thỏ yêu anh, anh biết."

Tiểu Thỏ chỉ lo lắng nhìn tay Giản Chính Dương,

"Chính Dương, chúng ta đi bệnh viện được không, tay anh vẫn đổ máu. Chúng ta đi bệnh viện a, anh sao không cẩn thận vậy."

"Không phải không cẩn thận, là anh cố ý làm."

Giản Chính Dương cười tủm tỉm nhìn tay mình. Tiểu Thỏ như bị sét đánh, kinh ngạc mà nhìn anh: "Anh nói cái gì? Anh nói là tự anh làm."

Giản Chính Dương lặp lại.

"Cố ý? Ân."

"Vì, vì sao?"

Tiểu Thỏ cắn môi một chút, không thể tin đáp án mình vừa nghe. cô khó khăn hỏi Giản Chính Dương. "Bởi vì em không ở đây với anh."

Bệnh sủng- Trúc Mộng HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ