chapter 37

201 13 1
                                    

Khánh Thù đột nhiên cảm giác quá khứ hiện về rõ mồn một, cảm giác của cậu khi bị Kiều Trấn Phi áp bức thương yêu, vốn dĩ biết hắn là người tốt nhưng lại chẳng thể đem lòng yêu hắn. Cảm giác này hảo khó chịu, đã từng khiến y tìm tới cái chết. Không rõ liệu người kia có đang mang trong mình suy nghĩ ấy hay chăng. Cảm giác đồng cảm là thứ dễ dàng kết nối hai con người lại cùng nhau nhất, nó vượt qua tình yêu, tình bạn, hận thù để trở thành một phần của xúc cảm, một phần mà ở đó ta có thể cảm nhận rõ yêu ghét, thù hận nhất. Khánh Thù trên miệng nở một nụ cười thực tươi, một nụ cười mà chính y phải thú nhận mình lâu rồi chưa có dùng tới.

– Ta là Độ khánh Thù...

Người kia im lặng một hồi lâu nhìn y ngạc nhiên, một hồi sau mới nhẹ giọng đáp lại.

– Phác Chí Mẫn!

*****

Độ Khánh Thù trở về sau đối với Phác Chí Mẫn sinh ra vô cùng nhiều đồng cảm. Là do cùng chung một hoàn cảnh, hay là do tình cảm của cậu không đặt lên Mẫn Doãn Ky cũng không rõ. Nhưng bỏ lại mọi thứ ở sau lưng, y thấy rõ trong chuyện này ai cũng đều là người phải chịu tổn thương. Vì tình yêu, ham muốn, sự chiếm hữu đều nằm trong vòng quay này. Nó bá đạo cường ngạnh lấn át lý trí, bỏ mặc tâm tư đau khổ. Dẫu biết rằng chuyện mình làm sẽ khiến ái nhân tổn thương nhưng chẳng thể nào từ bỏ. Phác Chí Mẫn, Trịnh Hạo Thạc lẫn Mẫn Doãn Kỳ đều đang giày vò bản thân mình bằng chính tất cả những gì mà bọn họ làm mà thôi...

– Công tử! Uy? Công tử! Mau tỉnh...

Định thần nhìn lại bàn tay nhỏ nhắn đang khua qua lại trước mặt mình, Độ Khánh Thù thoát khỏi dòng tương tư miên man của mình. Vừa ngước lên nhìn người kia liền bật cười khi thấy gương mặt xinh xắn kia lộ ra vẻ ủy khuất không thôi.

– Tiểu Ngọc? Làm sao vậy?

– Công tử tối ngày đều trầm ngâm ngồi một chỗ, đã sớm không còn để ý tới Tiểu Ngọc rồi phải không? – Nàng bản thân là tì nữ của Khánh Thù nhưng sớm đã bị y dưỡng thành một tiểu muội hay nhõng nhẽo liền không câu nệ mà bĩu môi nhìn y.

– Ai nói vậy nha? Tiểu Ngọc chính là muội muội yêu quý của ta, ai nói ta không để ý nào? Có chuyện gì lại khiến ngươi ủy khuất như vậy?

– Công tử! Ta hôm nay quyết tâm thổ lộ với người kia. Hì hục làm bánh hồ đào đem tặng cho Kim công tử...

– Ân? Hắn từ chối?

Khánh Thù khóe môi có điểm nở một nụ cười vui thú. Người họ Kim kia vốn dĩ là đội trưởng của cấm vệ quân Cửu Tiến, nhưng không rõ tại sao khi Phác Chí Mẫn lén lút rời khỏi Cửu Tiến lại bị hắn phát hiện mà đi theo. Bản thân Độ Khánh Thù đánh giá rất cao người này. Hắn không chỉ võ nghệ cao cường lại đối với Hoàng Chí Mẫn vạn phần trung thành. Sâu xa mà nói tức là đối với Trịnh Hạo Thạc cũng vạn phần trung thành. Hắn biết Chí Mẫn phải ra đi mới cứu được quốc gia, nhưng cũng lại không nỡ nhìn chủ tử bước vào chốn hiểm nguy liền đi theo. Trên đời này, một trang nam tử như thế, một viên thị vệ như thế, tìm được ở đâu đây? Bất quá Tiểu ngọc đối với hắn chính là "nhất kiến chung tình". Nhìn tới bộ dạng ngẩn ngơ của nàng khiến cho Độ Khánh Thù không khỏi bật cười. Nhưng là người kia có vẻ rất có hảo cảm với Tiểu Ngọc, hắn lẽ nào lại từ chối nàng?

[EDIT] [HOPRMIN] Xuyên không để yêu ngườiWhere stories live. Discover now