Đoản 16

365 4 0
                                    

Phía trước có phải là đêm đen? vì nó mờ mịt và an tĩnh. Có phải khi người ta tàn nhẫn nhất cũng là lúc tuyệt vọng nhất? Một nỗi buồn nho nhỏ len lỏi vào tâm hồn cậu, lớn dần lên rồi vỡ òa thành những giọt nước mắt. Cậu khóc đến đầu óc hỗn loạn, mơ hồ không nhận được là ngày hay đêm, chẳng còn chút anh sáng nào soi rọi cho trái tim của cậu. Tất thảy là lạnh lẽo. Cậu khóc cho nước mắt dần cạn, nhưng những cơn nức nở bi thương lại chẳng hề vơi đi. Ký ức rất là đáng sợ, nhưng hiện tại còn khốc liệt hơn rất nhiều. Cậu đã mất tất cả, mất hết rồi. Tiền tài, danh vọng, những thứ ấy cậu không quan tâm, với năng lực của cậu thì chúng sẽ mau chóng trở về với cậu thôi. Cậu đau là vì lỡ đánh mất trái tim rồi. Người cậu tin tưởng nhất, yêu thương nhất... ừ, anh ấy ra đi cùng tài sản của cậu, tặng cho cậu 1 vết thương lớn như biển trời... và cũng đã mang theo trái tim của cậu.

 Mưa thật lớn, cậu muốn mưa to hơn nữa, những giọt nước kia làm ơn hãy gột rửa mọi thứ dơ bẩn bên trong cậu, trả lại 1 vẻ thanh thuần hồn nhiên ngày ấy, không toan tính, chẳng hận thù và còn yêu. Lần lượt, từng thứ, từng thứ một chạy nhanh qua... có 1 người lặng lẽ để cho nỗi thống khổ bi ai tan vào màn mưa lạnh giá. Tiếng gào thét trong đêm có ai thấu? Trên thế gian còn một nơi không bao giờ có ánh mặt trời, không cỏ cây, không hơi ấm... hoang vu, tĩnh mịch, đó là nơi mà người còn sống trong khi tâm hồn đã chết.

Đoản văn ngắn, ngượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ