Chương 17: Sự sắp xếp từ con tim

1.9K 17 0
                                    


    Người kêu đói vốn là Ôn Hành Viễn, nhưng khi đi ngang qua siêu thị, Si Nhan kêu anh dừng xe lại. Cô chạy vọt vào trong, dáng vẻ như thể trong đó là những thứ không mất tiền mua, chạy như ăn cướp. Kết quả thì có thể đoán được, cô quét sạch ví của mình, mua một đống đồ ăn vặt, sau đó không đợi Ôn Hành Viễn động tay đã hai tay hai túi thức ăn to xách lên xe.

"Lớn rồi mà vẫn thích ăn mấy cái thứ này." Chẳng trách cô gầy như cái que thế này, xem ra cô không có thói quen ăn uống cố định, kiểu gì cũng phải có người quản. Ôn Hành Viễn cau mày lại.

"Nói với anh chẳng được gì mà lại bị anh cản. Mấy cái này vừa ngon lại vừa tiện, được cả đôi đường còn gì. Anh nghĩ là ai cũng như anh đấy, nhàn hạ thì đi đánh golf, đói thì tùy tiện vào một nhà hàng cao cấp nào đó. Cái đấy gọi là thừa tiền đem đốt." Cô liếc mắt ngạo nghễ nhìn anh, nhét một miếng sô-cô-la vào miệng.

"Đại tiểu thư ơi, em nói đánh golf là loại vận động đốt tiền, nhưng anh cũng đi đánh tennis với em đấy, mồ hôi đổ như mưa, thế mà còn chưa hài lòng à?" Anh chớp mi, thấy cô bĩu môi thì thấp giọng cười.

Chậm rãi đánh tay lái, tiếng nói trầm thấp lại vang lên trong xe, Ôn Hành Viễn và Si Nhan cứ thế tán gẫu với nhau, đề tài từ chuyện Đường Nghị Phàm, Nhược Ngưng đến thị trường chứng khoán lên xuống thế nào, rồi tới chuyện châu Phi có đà điểu hay không. Tóm lại là đủ thứ chuyện trên trời dưới biển đều bị họ lôi ra hết. Tâm tinh Si Nhan tốt lên hẳn, dần dần lộ ra nụ cười tươi rói. Lúc này Ôn Hành Viễn mới thầm thở phào một hơi, dỗ cô bỏ đồ ăn vặt đi rồi trực tiếp lái xe chạy thẳng tới "Thượng Du", sau đó đưa cô vào phòng riêng dành cho anh.

"Cậu Ôn, có cần đồ ăn không ạ?" Giám đốc Lý cười, đứng trước mặt anh, cung kính hỏi.

Ôn Hành Viễn tựa vào ghế salon, gật đầu rồi xua tay bảo ông ta ra ngoài, như thể không muốn nói nhiều với ông ta vậy.

"Cấp dưới của anh à?" Đây là lần đầu tiên Si Nhan đến nơi này, thấy vẻ khách sáo của giám đốc Lý thì kinh ngạc hỏi.

"Đây là địa bàn của anh." Anh nhìn bốn phía xung quanh, nhíu mày rồi duỗi thẳng chân ra, bộ dạng rất nhàn hạ, tự đắc.

"Định so chân dài với ai chứ?" Si Nhan gườm gườm, đá một cái lên bắp chân anh.

Lườm lại cô, anh làm ra vẻ như định đánh trả, thấy cô không thèm trốn tránh, anh thu tay lại, "So với em thì đúng là làm nhục anh quá."

"Dám nói cô đây chân ngắn, để xem ta có giết chết mi hay không." Cô thuận tay vớ lấy quyển thực đơn trên bàn đánh anh.

"Em định mưu sát hả? Đường đường là cậu chủ nhà họ Ôn mà lại bị một con bé xấu xí cầm thực đơn đánh, số anh thảm quá."

"Á à." Cô thét lên, nhào đến, hai tay nhắm trúng nách anh, chạm đúng điểm có máu buồn, "Dám chê em xấu, anh chết chắc rồi."

Ôn Hành Viễn cười ha hả, đưa một tay tóm lấy "móng vuốt" của cô, nâng tay khác cốc đầu cô, "Con bé điên này, ở cùng một chỗ với em quá nguy hiểm, thế nào mà lại biết được tử huyệt của anh chứ."

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất - Mộc Thanh VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ