Chương 20: Có khi nào lệ vơi?

1.6K 18 0
                                    


         Tối nay, Ôn Hành Viễn vô cùng trầm mặc, lặng lẽ ngắm nhìn Si Nhan ở phía đối diện. Mái tóc đen dài hơi uốn xoăn tôn lên khuôn mặt thanh tú của cô, ánh mắt rạng ngời, nhưng lúc này có chút hoảng hốt, không mấy tập trung.

So với ba năm trước đây, cô đã bớt đi vẻ thơ ngây yếu đuối, thêm vài phần trầm tĩnh, nói về dung mạo thì không phải là kiểu nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại có vẻ điềm nhiên không màng thế sự.

Nghĩ đến sự thay đổi của cô có lẽ không phải vì thời gian ba năm trôi qua, mà là nỗi đau đớn khắc cốt khi tâm không thể xoa dịu được đã khiến cô thay đổi, anh lại có chút mất kiên nhẫn. Nghĩ đến điều này, Ôn Hành Viễn cười khổ, ngửa đầu uống hết ly rượu, dòng chất lỏng nóng rẫy chảy qua cổ anh, tiến thẳng vào dạ dày.

Người ta vẫn nói, nước càng uống càng lạnh, còn rượu càng uống càng nóng. Nhưng lúc này, uống bao nhiêu rượu cũng không thể khiến cơ thể lạnh toát của anh ấm lên được.

Ôn Hành Viễn thoáng thất thần, không biết là ai gọi một tiếng, ánh mắt sáng vẫn chưa kịp thu lại. Si Nhan bỗng dưng quay đầu, ánh mắt lãnh đạm không gợn sóng rơi vào đáy mắt anh.

Hai người nhìn nhau ba giây.

Ôn Hành Viễn lấy lại bình tĩnh, lập tức lên tiếng, "Cả buổi tối không thấy em nói câu nào, lại đây."

Si Nhan cười cười, hơi miễn cưỡng ngồi xuống cạnh anh, "Vì chuyện khối đất nên đến đây sao?" Thấy anh im lặng, cô tìm chút đề tài vụn vặt để nói chuyện.

"Không muốn nói chuyện công việc." Thu lại ánh mắt thâm trầm, anh ra vẻ tự nhiên, đưa tay cốc đầu cô, "Từ lúc anh vào cửa đã không lên tiếng, sợ anh ăn thịt em sao?"

Si Nhan hơi ngả người về phía sau, nghiêng đầu, trừng mắt với anh, "Tay anh dài nhỉ?"

"Chân anh còn dài hơn." Người kia chớp mắt cười, thản nhiên dựa lưng vào ghế để nhìn người trông dài hơn, lại duỗi đôi chân dài ra, cố ý huơ huơ trước mặt cô.

Đôi con người đen láy như bầu trời đêm tỏa đầy ánh sao, phát sáng khiến người ta sững sờ. Si Nhan tránh ánh mắt anh, cãi lại, "Chân em cũng dài."

"Bao nhiêu?"

"So được với anh, ai sợ anh chứ."

Không ngờ trong lúc bối rối thế này, Ôn Hành Viễn lại không hề nói gì, dường như anh đã quên câu hỏi đêm đó, vẫn cười đùa với cô. Chỉ có điều, vẻ ẩn nhẫn thoáng chút sầu lo khiến cô đau lòng.

Đây là Ôn Hành Viễn, luôn là người sống trong im lặng!

Nhưng, anh không nói, chẳng lẽ cô sẽ không cho anh một đáp án được sao? Cô từng không biết rằng mình có thể không cần phải chịu trách nhiệm với sự chờ đợi khắc khoải của anh, nhưng cô biết, cô đã ích kỷ né tránh hai năm, để anh làm bạn. Thái độ mập mờ không rõ như vậy có lẽ mới khiến anh không thể nào buông tay nổi. Nếu như vậy, Si Nhan không biết liệu cự tuyệt có phải là kết quả tốt nhất cho anh không.

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất - Mộc Thanh VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ