Vài ngày sau, anh Bingley lại đến, và đến một mình. Anh bạn của anh bận đi London và sẽ trở về trong mười ngày. Anh ngồi chuyện trò với họ trên một giờ đồng hồ, trong tinh thần vui vẻ. Bà Bennet mời anh dùng bữa tối với gia đình,nhưng với vẻ mặt quan ngại anh thú thật anh bị bận ở nơi khác. Bà nói:
– Khi anh đến lần sau, tôi hy vọng chúng tôi sẽ được may mắn hơn. Anh cho biết sẽ rất vui lòng nhận lời bất cứ lúc nào khác, và nếu bà cho phép, anh sẽ bắt lấy cơ hội sớm nhất để đến hầu chuyện với họ.
– Anh có thể đến ngày mai được không?
Được, anh không bận gì cả vào ngày mai, và sốt sắng nhận lời mời của bà.
Anh đến, và đến sớm, đến nỗi các cô chưa kịp ăn vận đàng hoàng. Bà Bennet chạy vào phòng cô con gái, khi bà vẫn còn đang mặc áo khoác ngoài, đầu tóc chỉ bới chải được một nửa.
– Này Jane, nhanh lên để đi xuống dưới nhà cho kịp. Anh ấy đã đến, anh Bingley đến rồi. Anh ấy đến thật rồi. Nhanh lên, nhanh lên. Này, Sarah, đến đây ngay để giúp cô Bennet mặc áo. Không cần lo cho đầu tóc của Lizzy.
Jane nói:
– Chúng con sẽ xuống ngay, nhưng con biết chắc Kitty đã sẵn sàng, vì nó đã đi lên lầu cả nửa giờ rồi.
– Hứ, mặc Kitty! Nó có liên quan gì đến cơ chứ! Nhanh lên, nhanh lên! Khăn quàng vai của con đâu? Nhưng bà mẹ đã đi xuống, Jane không muốn đi xuống mà không có một trong các em gái xuống cùng. Cũng bầu không khí bồn chồn được hiện rõ trong buổi tối. Sau khi dùng trà, ông Bennet trở vào phòng đọc sách như thường lệ, và Mary đi lên lầu để dượt nhạc.
Còn lại ba trong số năm chướng ngại vật. Bà Bennet ngồi nhìn và nháy mắt ra hiệu cho Elizabeth và Catherine một hồi lâu mà không có đáp ứng gì. Elizabeth không muốn nhìn bà, và khi cuối cùng Kitty nhận ra, cô ngây thơ hỏi:
– Maman, có việc gì thế? Mẹ cứ nháy mắt với con để làm gì? Con phải làm gì?
– Không có gì con ạ,không có gì.
Mẹ không nháy mắt với con. Rồi bà ngồi yên một chốc, nhưng không muốn cơ hội thế này bị bỏ phí, thình lình bà đứng dậy và nói với Kitty:
– Đến đây, con yêu, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Rồi bà dắt Kitty đi ra khỏi phòng. Jane lập tức nhìn Elizabeth, cho thấy cô vô cùng bối rối, và cô mong muốn em gái không bỏ đi. Một chốc sau, bà mở hé cánh cửa và gọi vào:
– Lizzy, con ạ, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Elizabeth đành phải đi ra.
Bà mẹ nói, ngay khi cô ra đến hành lang:
– Con biết chứ, ta cần để hai người được riêng tư với nhau. Kitty và mẹ sẽ ngồi trong phòng trang điểm trên lầu.
Elizabeth không muốn lý luận với mẹ, nhưng vẫn đứng yên lặng trong hành lang cho đến lúc bà và Kitty đi khỏi, rồi trở lại phòng khách.
Ý đồ của bà Bennet trong ngày này không thành công. Bingley tỏ ra lôi cuốn trong mọi việc ngoại trừ việc tỏ tình với cô con gái của bà. Thái độ ung dung và vui vẻ của anh khiến buổi họp mặt trở nên rất dễ chịu. Anh tỏ ra chịu đựng tốt cung cách nhiễu sự và thiếu tế nhị của bà mẹ, kiên nhẫn nghe mọi lời nhận xét ngớ ngẩn của bà với vẻ mặt điềm nhiên, khiến cô con gái cảm kích.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kiêu hãnh và Định kiến (Jane Austen)
Fiksi SejarahCuốn tiểu thuyết lãng mạn bất hủ của nền văn học Anh.