§2. Bao giờ hết yêu

567 30 9
                                    

Khi Nokoru Imonoyama và Tomoyo Daidouji mới yêu, người ta bảo thứ tình cảm trẻ con đầy non nớt đó không thể tồn tại lâu dài, rằng cô nữ sinh từ tỉnh lẻ Tomoeda nào đó sẽ chẳng níu chân chàng Chủ tịch Hội Học Sinh khối Cao Trung học viện Clamp tại ...

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Khi Nokoru Imonoyama và Tomoyo Daidouji mới yêu, người ta bảo thứ tình cảm trẻ con đầy non nớt đó không thể tồn tại lâu dài, rằng cô nữ sinh từ tỉnh lẻ Tomoeda nào đó sẽ chẳng níu chân chàng Chủ tịch Hội Học Sinh khối Cao Trung học viện Clamp tại Tokyo hoa lệ được bao lâu, rằng anh chỉ chú ý đến cô vì bản tính ga lăng vốn có và có lẽ là cả một chút thương hại.

Khi tình yêu của họ kéo dài lên đến những năm Đại học, người ta bảo họ sẽ chẳng trụ nổi giữa những lựa chọn, những con người mới, bao nhiêu ngã rẽ khác nhau trong sự nghiệp, hoài bão còn quá đỗi cháy bỏng. Một kỹ sư phần mềm và một nhà biên kịch quả là một phép cộng đầy hi hữu.

Khi Nokoru Imonoyama và Tomoyo Daidouji lặng lẽ kết hôn ở tuổi hai mươi lúc sự nghiệp hãy còn dang dở, người ta bảo họ quá vồn vã, rằng họ bị sự bồng bột của tuổi trẻ làm mờ mắt đến nỗi không biết mình đang lao đầu vào thứ gì. Gánh nặng của một gia đình mới sẽ bẻ gãy đôi cánh tình yêu ảo tưởng của họ, tiếng khóc của những đứa trẻ khiến họ chẳng còn nghe nổi lời yêu trao nhau nữa, guồng quay cuộc sống sẽ bóp nghẹt mọi đam mê. Việc nhìn thấy mặt nhau mỗi ngày sẽ trở nên nhàm chán - một bản tình ca có hay đến mấy, nghe đi nghe lại nhiều lần cũng tới lúc thành nhạt nhẽo. Tình yêu sẽ chết. Tình yêu luôn luôn chết dưới tay cuộc đời.

"Anh à, hôm nay Chủ Nhật, chúng ta đi ăn món Ý nhé? Có một nhà hàng mới mở cách đây hai dãy phố đấy," cô gái cất giọng trong trẻo, cây bút trong tay cũng ngừng chuyển động khi cô ngước nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.

Căn hộ chung cư của họ khá hẹp nên bàn ăn trong nhà bếp cũng nghiễm nhiên trở thành bàn làm việc của cả hai. Hẳn là họ đã có thể mua một căn hộ lớn hơn nhưng cô cứ nằng nặc đòi một khoảng không gian nhỏ thôi, mà ấm cúng. Cô đợi chờ trong im lặng và chỉ nhận được âm thanh bàn phím laptop gõ lọc cọc không ngừng thay cho câu trả lời. Nắng sớm ngoài ô cửa thay cô hôn lên mái tóc vàng óng rối bời, chiếc mũi thẳng và cao hoàn mỹ và đôi mày đang chau lại vẻ căng thẳng. Cô tì khuỷu tay lên mặt bàn và chống cằm quan sát những ngón dài, xương xương bên bàn tay trái của anh khẽ kéo nhẹ một bên sợi dây rút luồn trong mũ chiếc áo hoodie chui đầu màu vàng đất, cố chỉnh cho độ dài của hai đầu dây bằng nhau. Anh luôn làm thế như một thói quen khi đang mải suy nghĩ.

Cô lặp lại câu hỏi đầy kiên nhẫn. Lần này đã kịp lôi kéo sự chú ý của anh.

"Ừ, cũng được đó em," anh đáp, giọng lẫn vào tiếng gõ bàn phím, mắt không rời những con số dày đặc trên màn hình.

[CLAMP][NokTom] Cô Gái Của TôiWhere stories live. Discover now