§9.2. Mù Sương (2)

152 20 2
                                    

II. QUỲ

Cô nhìn anh. Đôi đồng tử tím tuyệt mĩ đục ngầu, u uất giữa những mạch máu thêu đỏ tươi lớp củng mạc*.

(*) Củng mạc: Tròng trắng mắt.

Cô hôn anh. Giằng xé. Đau đớn. Những ngón tay gầy guộc bấu lấy áo anh, từng đốt xương nổi trắng bệch, móng tay như muốn găm vào tận da thịt, xuyên qua lồng ngực, bóp nghẹt trái tim anh đang thoi thóp. Đôi môi cô lạnh lẽo và khô khốc, ấn sâu vào môi anh. Vị hôn trên đầu lưỡi đắng nghẹn, tanh tưởi. Hương mộc lan nồng, bão hòa trong không khí ẩm hơi sương, ngột ngạt như một thứ thuốc độc tràn vào khí quản.

Anh chìm vào men cay. Cuống họng rát buốt. Hai tay nặng nề buông thõng bên sườn, chẳng phản kháng. Anh chấp nhận sự trừng phạt ngọt ngào và cơn phẫn nộ tuyệt mĩ của người con gái ấy. Sau lưng cô, đêm sương Đà Lạt lướt đôi mắt ma mị đen tuyền nhìn anh hờ hững, nhạt nhẽo và khinh khỉnh. Đà Lạt giễu: anh là ai mà dám dẫm đạp lên linh hồn thuần khiết của người con gái mà nó đã hằng bảo bọc lâu nay?

Lá cây rừng thông xào xạc như tiếng cười.

Và Nokoru Imonoyama choàng tỉnh.

Vầng trán anh ướt mồ hôi. Có giọt lệ hối hả trượt dài xuống gò má xương xương rồi vỡ tan. Anh đấm ngực, hơi thở dồn dập cùng trái tim loạn nhịp. Đôi môi mỏng mím chặt, cố giữ lại cho mình lời sám hối thầm kín mà mười năm nay anh vẫn luôn dành cho cô sau mỗi cơn mơ.

Anh là ai, mà để tiềm thức tội lỗi biến cô ra méo mó? Tất cả tinh khôi của cô bị những giấc mơ anh đem nhuộm u ám. Dù không cố ý, từng chút một, anh biến giấc mơ đẹp nhất đời mình thành những cơn ác mộng giằng xé. Cứ như làm thế, khi thức giấc anh sẽ thôi nhớ đến đôi mắt sâu hút, tĩnh lặng và trong veo của người con gái ấy, và làm như những cử chỉ dịu dàng của cô sẽ nhạt nhòa trong anh.

Rồi một lúc nào, anh sẽ quên được vị hôn nồng nàn, ngọt ngào đến tê dại trên đôi môi mềm mại mà anh vẫn hay vô tình nhớ tới.

Đà Lạt mùa đông năm đó đã rũ cành thông, xòe những chiếc lá kim thanh mảnh, cùng với màn đêm trên ngọn đồi che chở cho họ. Cô dựa lưng vào thân cây xù xì và nhìn anh thật lâu, như muốn đọc được tất cả những suy nghĩ che giấu sau màu xanh thăm thẳm trong mắt anh. Ánh sáng trăng yếu ớt rọi khuôn mặt cô trắng ngần và nhuộm bạc tóc cô. Ngay cả khi bàn tay anh đặt lên bờ vai gầy và gương mặt anh chỉ còn cách cô vài li, trông cô vẫn thư thả như thế - chẳng lo lắng cũng chẳng sợ hãi. Cô không cười, nhưng có niềm vui lấp lánh trong mắt cô, cùng với niềm tin tuyệt đối mà cô luôn dành cho anh. Anh nghe tim mình xốn xang, bàn tay hơi siết bờ vai cô. Cô không phải là nụ hôn đầu của anh, chẳng hiểu sao anh thấy mình như một thằng nhóc, hồi hộp được lần đầu chạm vào môi một cô gái.

Nhưng cô đâu phải chỉ là "một cô gái", dù anh chẳng thể giải thích vì sao.

Anh chậm rãi vén tóc cô ra sau tai, nghiêng đầu áp má mình lên gò má cô lạnh buốt, cảm nhận gương mặt cô nóng dần lên dưới cái đụng chạm của anh.

[CLAMP][NokTom] Cô Gái Của TôiWhere stories live. Discover now