Chap 18.1: Nhà kho

11.2K 117 1
                                        

Một tháng trôi qua nhanh chóng, đối với Hàn Nhi thì lượng thời gian này vẫn còn quá ngắn, 24h đối với nó dường như không bao giờ đủ cho một ngày. Buổi sáng nó vẫn đi học, nhưng chỉ vào 2 tiết đầu, đợi chờ điểm danh rồi lại nhanh chóng trốn về. Nó cần làm việc để bù đắp lại số tiền mua nhà.

Ngôi trường một tháng trở lại đây cũng trở nên im ắng khác lạ. Từ khi Dương Phong nghỉ học cũng rất hiếm thấy Khang Luân và Lạc Thiên. Sự tò mò khó hiểu của học sinh trong trường cũng từ đây dâng cao lên đến tột độ

Ngày đầu tuần

Thời tiết dạo gần đây cũng ổn định hơn trước, không còn ánh nắng gay gắt nữa mà thay vào đó là một buổi sớm dịu trời và đầy gió. Những cơn gió nhẹ của buổi sáng dường như chỉ đủ để những lọong tóc nhỏ bay bay nhưng lại khiến lòng người trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết...

Uể oải bước vào trường. Đó giờ vốn dĩ Hàn Nhi chỉ như một người vô hình trước mặt các học sinh khác, nếu có nhìn, bọn họ chỉ nhìn nó như một kẻ lập dị với đầu tóc rối bù, khuôn mặt đăm chiu, nhiều lúc còn trông phờ phạc đến đáng thương. Nhưng một tháng trở lại đây, nó lại thu hút ánh nhìn của mọi người đến kì lạ, nguyên nhân có lẽ là do một người đi bên cạnh nó....

Đến từ rất sớm, Quân Như đứng trước cổng trường chờ chị mình đến rồi cùng vào trường chung. Kể từ lúc vào trường, con bé nhanh chóng kết bạn, tính cách hòa đồng, lanh lẹ đó dường như rất được lòng mọi người, được hơn rất nhiều với cái tính khó chịu của cô chị. Dưới cái nhìn vô tư của Quân Như, mọi thứ xung quanh đều trở nên thú vị, nhưng đối với Hàn Nhi thì những thứ dù có thú vị đến mấy, mà khi biết lại không có lợi gì cho bản thân thì cũng chỉ là những thứ nhàm chán

Hàn Nhi chỉ im lặng, lâu lâu chỉ chớp chớp mạnh đôi mắt để chống chọi với cơn buồn ngủ. Hai mí mắt cứ díp lại khiến nó cực khổ với việc nhìn đường để bước đi về phía trước.

Lớp Hàn Nhi nằm ở khu A, vừa chạm đến cửa lớp nó nhanh chóng đưa bàn tay vẫy nhẹ đứa em rồi đi thẳng vào lớp, nhưng vẫn không quên, tiện tay đóng sầm cánh cửa lại. Mọi người trong lớp đều ngước nhìn nó rồi lại cúi xuống làm việc của mình, chuyện này không còn lạ gì đối với mọi người....

"Lát nữa con bé đi thì mở cửa lại dùm"

Đi phớt nhẹ qua bàn Lệ Thi, Hàn Nhi nói gọn một câu rồi nhanh chóng về chỗ của mình, gục mạnh xuống bàn mà vẫn chưa kịp tháo balo ra

Quân Như đứng ngoài cửa nhìn vào, cố gắng vẫy tay chào chị mình trước khi Hàn Nhi vẫn chưa gục xuống bàn. Sau đó con bé cười tươi đi về lớp mình ở khu B với một tâm trạng vô cùng phấn khởi. Bắt đầu ngày mới của con bé luôn là một nụ cười..

"Các em gặp lại học sinh "mới" của lớp ta nào"

Nhắm nghiền đôi mắt, nhưng Hàn Nhi vẫn cảm thấy tiếng ồn xung quanh, thậm chí còn có học sinh hú hét đến khản giọng. Có lẽ vì nó chưa đi sâu vào giấc ngủ cho lắm, nên câu giới thiệu kì lạ mà cô giáo vừa cất lên khiến Hàn Nhi hơi chút khó hiểu, nó hơi chau mày

Tiếng chuông ra chơi báo hiệu 2 tiết đầu vừa xong, Hàn Nhi ngồi bật dậy như một cái máy, hình ảnh trước mắt nó vẫn như mọi ngày, học sinh vẫn chăm chú học, thầy giáo vẫn say sưa giảng bài. Đây hoàn toàn là khung cảnh của một lớp chuyên??

Sôcôla đenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ