Nghe câu nói của Lạc Thiên, bầu không khí xung quanh hạ xuống một bậc, cả Dương gia người người đều có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói vừa rồi, ông Trương đột ngột nhíu mày, hạ trầm giọng muốn khẳng định lại:
"Ý cậu là...."
---
Ăn xong bữa cơm, Hàn Nhi xin lui trước, câu chuyện trong bữa cơm vừa rồi khiến nó cảm thấy khó chịu, cứ nghẹn tức trong lòng, cảm thấy hành động và suy nghĩ của mình vô cùng mâu thuẫn..
Rõ ràng trong lòng luôn cảm thấy bức bách đến độ chỉ muốn ngay tại lúc đó đứng lên, bỏ đi ngay. Nhưng kết quả vẫn là nó cặm cụi ăn đồ ăn, không một lần ngưởng mặt lên phản kháng
Vốn định không nói ai, Hàn Nhi định một mình đi về nhà, nhưng chỉ vừa bước ra đến sân thì phía sau lưng lại vang lên giọng nói quen thuộc khẽ gọi
"Cô chủ..."
"Gọi tôi là Hàn Nhi.." Cứ gọi mãi là cô chủ, nghe cỡ nào cũng không vừa tai. Vì giờ phút này đây nó thật sự chẳng muốn can hệ gì đến căn nhà này nữa..
Vừa vặn người quay lại thì thấy cô nàng An An đứng phía xa, nhìn như có vẻ muốn nói chuyện, Hàn Nhi cũng tiến lại gần. Nó cũng có chuyện muốn giải quyết…
"Nói chuyện một chút...nhỉ?"
Hàn Nhi mở giọng ôn hòa, đi lại bộ bàn ghế bằng đá được chạm khắc tỉ mỉ kế một bồn phun nước lớn, ở giữ đặt một tượng đài nhỏ, lại một khóm hoa dại nhỏ hình vuông lọt thỏm vào bên trong tượng đài khiến nơi đây có phần thơ mộng, tạo nên một không khí ấm áp
Cả hai người bước đến ngồi đối diện nhau. Đôi mắt Hàn Nhi thoạt nhìn trông hờ hững, bâng quơ ngó đủ phía nhưng vẫn là đang tìm cơ hội quan sát kỹ cô gái này
"Chuyện hồi nãy, cô chủ nghĩ thế nào ạ?" Là vấn đề giữa ông chủ và Âu thiếu gia nói trong buổi cơm. Cô biết mình hỏi câu này có hơi đường đột, nhưng quả thật vẫn nên hỏi kỹ một chút
"tôi??” Hàn Nhi gặng hỏi xác minh lại, vì cớ gì tại sao người đây muốn hỏi nó chuyện đó, nhưng lịch sự vẫn là luôn đáp lại khi thấy đối phương bên kia gật đầu có chút e dè – “ không nghĩ gì cả..."
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm, một phần rất nghiêm túc nên An An cảm thấy yên tâm, lòng nhẹ đi vài phần. Thật mà nói, mấy ngày nay cô mất ngủ cũng vì chuyện này. Từ khi về Dương gia, chuyện của cô chủ Hàn Nhi đây thì An An chưa bao giờ được nghe nhắc đến. Nhưng dạo gần đây, khi nghe ông chủ (ông Trương) nói chuyện với cô về việc có thể cô sẽ làm thư ký cho một giám đốc thì mọi tò mò cũng bắt đầu nảy sinh từ đó.
Nghe loáng thoáng qua là Dương gia có rất nhiều mối quan hệ tốt, đặc biệt là với Âu gia nên việc trở thành thư ký của Âu gia cũng không làm cô ngạc nhiên cho lắm. Nhưng một lần tình cờ tìm được thông tin và hình ảnh của Âu Lạc Thiên - vị giám đốc mà trong tương lại có thể cô sẽ đi theo thì cảm thấy như bị một luồng điện chạy qua người
Vốn được rèn luyện trở nên lạnh lùng từ nhỏ nên cảm giác điện giật đó phải nói là cảm giác đầu tiên mà cô bắt gặp. Vừa khiến đầu óc con người ta điên đảo, vừa khiến tâm hồn người ta như được tiếp một ánh nắng le lói nhẹ nhàng sau cơn mưa dài vùi lắp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sôcôla đen
Novela Juvenil♥ Nếu sô cô la đen cay nghiệt, tàn nhẫn là em.. Thì anh sẽ là một thanh sô cô la trắng ngọt ngào..... ♥
