Ta Là Của Nhau

1K 38 12
                                    

   Cách đây 8 năm trước có cậu học trò nhỏ sau chuyến bỏ nhà thất bại đã phải vật vả để thi vào trường cấp 3. May là cậu ấy đã đậu, học hành khó nhọc đã là một chuyện, lại còn ôm ấp thêm phong trào trường, thời đó người ta nhìn cậu như siêu nhân vậy đó.

   Mới vô trường là đã mở câu lạc bộ văn nghệ, mấy anh chị khóa trên thấy thương nên tham gia nhiệt tình lắm.

   Có anh kia, Lập ấn tượng lắm kìa, hồi đó anh ấy ốm hơn giờ nhìn thư sinh, đẹp trai lắm. Lập thấy thích thích anh, mà đâu có dám nói, im ru à, người ta chỉ biết thích thầm thôi. Anh tham gia phong trào chung với cậu, anh khéo tay lắm, sân khấu, đạo cụ là anh lãnh làm hết.

    Hai người kè kè chung tối ngày, anh dẫn cậu đi chơi, đi ăn lẩu, dẫn luôn về nhà ăn cơm mẹ anh nấu. Hồi đó hai người thân lắm, mà chỉ là anh em chiến hữu bình thường thôi.

    Có bữa tập kịch cho trường, anh không đến, cậu mới bẽn lẽn lại hỏi chị kia chung lớp với ảnh, chị bảo anh đào hoa lắm, gái bu quá trời, anh giờ có cô bạn gái xinh lắm, hai người rất hợp nhau. Nghe xong cậu buồn quá trời luôn, thì ra là người ta có bạn gái, cậu là gì mà tơ tưởng anh chớ, anh đâu thích con trai như cậu. Với lại anh đẹp trai thế sao lại thích thằng con nít như cậu được.

    Cậu buồn lắm, về nhà chẳng thèm ăn cơm luôn, mẹ hỏi thì cậu lại nói dối là ăn rồi. Ai hiểu được tâm trạng của cậu trai trẻ, lần đầu biết yêu mà không thể nói cho người ta biết được chớ???

    Thì người ta cũng có bạn gái rồi, cậu làm gì cũng vô ích à. Nên thôi, mấy lần đụng mặt anh ở hành lang, anh cười với cậu, cậu chẳng cười lại, cắm mặt xuống đất bỏ đi bơ anh luôn. Mà đâu có được lâu, anh luôn ấm ấp đến lạ thường, người gì đâu biết ta dỗi hay gì ý, tối ngày cứ sáp sáp lại gần làm trò hề chọc ta không hà, mà còn tâm lý nữa, ngày nào đi ngang qua lớp cũng đem đồ ăn cho ta hết, bữa thì bánh mì, bữa thì bánh tráng, nói chung là tùm lum luôn, mà đặc biệt nhất là có bữa đem cho cậu hộp cơm nhà làm luôn, rồi dán giấy trên đó bảo " cơm nhà Hai Thuế, do đích thân mẫu thân làm đấy", cho cơm mà còn quảng cáo nữa, dễ thương ghê, mà cơm mẹ anh làm rất ngon,ngon thiệt luôn ớ. Nhờ vậy mà nguyên năm học cậu luôn có đồ ăn vặt để ăn, khỏi sợ chuyện đi trễ đến trường lại phải nhịn đói.

   Bởi vậy chuyện nào cũng xong, năm 12 của anh cũng trôi qua nhanh chóng, anh rời Long Xuyên lên thành phố học. Cậu lúc đó rầu thúi ruột, anh đi rồi cậu sao.

    Bữa mà anh đi, cậu gặp anh, hai người đi chơi coi như lần cuối, cậu giờ không thích anh như đầu năm nữa, mà là thương luôn rồi. Thương khác thích ở chỗ, khi thương một người, bạn không phải là muốn người ta ở cạnh, mà là cần người ta, cần như chính cách chúng ta cần oxi để thở vậy. Anh giờ là người cậu thương nhất thành phố này. Anh đi cậu buồn lắm.

    Anh gặp cậu không biết cảm giác đó là gì, chỉ là anh không muốn đi nữa thôi, mảnh đất này từ một năm trước đã có điều anh không muốn xa rời, người con trai nhỏ bé mà anh muốn che chở cả đời. Đứa trẻ mà mỗi lần dỗi anh thì đáng yêu đến chết đi được, nghĩ tới ngày mai anh đi để cậu ở lại là không yên tâm rồi. Anh không cần đem gì, chỉ muốn nhét cậu vô vali mang theo mà thôi, cái người này, mai mốt chắc anh nhớ tới chết mất.

Ta Là Của Nhau Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ