Chương 8: Triền miên cảnh trong mơ

5.2K 110 0
                                    

  "Tiêu Tiêu, làm sao vậy, từ lúc lên xe đến giờ vẫn không nói tiếng nào?" Từ khi lên xe, Tiêu Tiêu luôn u sầu, rất không phù hợp với tính tình huyên náo của cô. "không sao đâu, chỉ là cảm thấy ánh mắt vị tổng tài kia rất quen thuộc." Tiêu Tiêu ghé vào cửa kính xe, ngón tay vô ý thức vẽ một bức tranh trên cửa kính. Loan Thần Thiên nắm tay lái thật chặt, mím môi có chút mất tự nhiên, hi vọng không phải Tiêu Tiêu đã nhớ ra cái gì đó. Mười lăm năm trước sau đêm mưa đêm đó, mọi người liền ngầm đồng ý với nhau rốt cuộc không đề cập đến người kia. Sốt cao hai ngày hai đêm làm cho mẹ anh vô cùng lo lắng sốt ruột, may mắn Tiêu Tiêu đã tỉnh lại, càng may mắn hơn là, cô không có trí nhớ về người nọ. Nhưng mỗi khi mưa ban đêm, toàn thân Tiêu Tiêu đều run run kêu đau đầu, mẹ sợ Tiêu Tiêu lại bị kích thích, nên đã chuyển nhà đến nơi đây, chẳng qua, đây rốt cuộc là hạnh hay là bất hạnh đây?

Hai năm trước, người trong nhà nhìn thấy Tiêu Tiêu vẽ bức họa đó, sợ ngây người, đây, đây không phải là đôi mắt của người đó sao? Tiêu Tiêu không phải đã quên rồi sao? Thử mới phát hiện Tiêu Tiêu cũng không nhớ được gì, chỉ là trong tiềm thức luôn luôn tồn tại đôi mắt xanh này, không thể tiêu tan, giống như một phần thân thể hòa lẫn vào trong cuộc sống. "Tiêu Tiêu, đừng suy nghĩ nhiều, người ngoại quốc rất nhiều người có ánh mắt đều là màu xanh ." "Có lẽ thế" Về nhà, Tiêu Tiêu đến phòng vẽ tranh, nếu có người tiến vào, nhất định sẽ cho rằng đã đến một vương quốc toàn màu xanh, căn phòng 80 thước vuông toàn bộ đều là tranh vẽ chất dày đặc, nằm ngăn nắp trên tấm thảm da dê Ba Tư, trên vách tường đều toàn bộ được sơn màu xanh, chàm, xanh lam, xanh tím, xanh lá cây, xanh ngọc, xanh thẳm, xanh sẫm, xanh Khổng Tước, xanh da trời, xanh đậm, xanh nhạt, xanh ngọc thạch....

Màu xanh được phối hợp một cách chặt chẽ, tuyệt đối không có chút nào nhìn rối mắt. Trong phòng tranh, bày biện 2,3 cái giá vẽ, trên giá thứ nhất đó là bức tranh tên "Đồng" mà mọi người đang tìm kiếm, không giống như mọi người ở khắp nơi suy đoán nó đang nằm trong một tủ bảo hiểm bảo vệ nghiêm ngặt, mà là nằm trên giá vẻ trong phòng tranh toàn màu 'Xanh' càng gia tăng thêm nét thần bí. Loan Tiêu Tiêu mặc chiếc váy trắng thoải mái, mái tóc dài được xỏa tung trên bờ vai mềm, một vài sợi tóc nghịch ngợm vương trên trán, một vài sợi đang đùa nghịch cũng với ngọn gió đêm., cô đang đứng trước bức tranh "Đồng" nhìn chăm chú. Mày hơi cau, hơi khuôn mặt u sầu, ngón tay Tiêu Tiêu va chạm vào hình ảnh, ánh mắt bắt đầu mê mang, giống như lại nhìn thấy lớp sương mù kia, đậm, dày đặc đến mức không nhìn thấy gì, ngoài nó. "Mi rốt cuộc là ai?"

Mang theo cảm giác vô lực thật sâu, Tiêu Tiêu thì thào nói nhỏ. Trầm mặc một lát, không muốn tiếp tục đắm chìm ở trong không khí làm người ta hít thở không thông này , tiện tay tắt đèn, bước nhanh ra khỏi phòng vẽ tranh. "Tiểu Vũ" Tiêu Tiêu ngồi trên chiếc xích đu ở hoa viên, ngẩng đầu nhìn những vì sao sáng trên bầu trời, có một vài ngôi sao với ánh sang yếu ớt mỏng manh, trong thanh âm mang theo tia yếu ớt không thể phát hiện. "Angelia, rốt cục cậu cũng nhớ đến tớ? Trở về cũng không thèm gọi một cú điện thoại, ai biết cậu còn sống hay không" Trong điện thoại truyền đến giọng nữ lanh lảnh. "Ha ha, tớ bận việc mà" Thái độ của cô bé mềm mại lấy lòng, mang theo chút ỷ lại. "Hừ, đợi cậu nói rảnh rỗi, vậy người địa cầu đều chết hết rồi." "Tiểu Vũ, cậu cứ muốn gặp Thượng Đế như vậy sao? Cứ mãi nhắc đến chữ chết, không lẽ anh tình nhân nghị viên của cậu vẫn không thõa mãn cậu sao? Ha ha ha ha" cô gái kiêu ngạo cười to, khóe mắt lúc này mới thực sự có ý cười chân chính. "A a a, cậu thật xấu xa, tớ muốn giết cậu, thay trời hành đạo"

Đầu bên kia điện thoại quả nhiên truyền đến thanh âm hổn hển, sau đó chính là tiếng vang bùm bùm của đồ vật rơi ngã . "Uy uy , Tiểu Vũ, lực phá hoại của cậu lại tăng mạnh rồi." cô gái tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu. "Cậu chờ đó, tớ sẽ tìm được người có thể thu thập cậu ." Kích động hét lên, từ nơi xa truyền đến tiếng rít gào the thé. Để điện thoại xuống, ý cười bên miệng còn chưa tiêu tán, vốn chuẩn bị cùng Tiểu Vũ tiếp tục gây cãi, bất quá bây giờ không tồi rồi, tâm tình thật tốt. Cùng Tiểu Vũ quen biết đó là một câu chuyện thực ngẫu nhiên, lúc ấy cô rời khỏi nhà vẽ phong cảnh, mang theo một túi hành lí nhỏ và dụng cụ vẽ tranh đến nước Pháp, chưa quen cuộc sống nơi đây. cô tìm khách sạn nhỏ để nghỉ chân, sau đó lang thang khắp nơi trong thành phố. Thông thường một khi cô ngồi xuống để vẽ tranh thường mất cả một ngày quên mất mọi người, quên mất thời gian. Có một ngày sau khi đã hoàn thành xong một bức tranh, chuẩn bị trở về, mới phát hiện túi xách có toàn bộ giấy tờ tùy thân cùng tiền đều không thấy. không dám gọi điện thoại cho anh trai , ba ba cùng mẹ của cô, bọn họ nếu biết mình chật vật như vậy, khẳng định về sau sẽ không bao giờ cho phép cô ra khỏi cửa nữa, đành phải đi tìm phòng tranh để bán bức tranh của mình.

Mắt xanh mê hoặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ