Chương 4

5.1K 159 7
                                    

Chương 4: Quá khứ

Trì Duẫn không muốn dây dưa không rõ cùng Tiết Trích Dạ, gặp hắn ở đây, là điều anh trăm triệu lần không ngờ tới. Kỳ thật, không chỉ Tiết Trích Dạ không muốn gặp anh, đến chính anh cũng không muốn gặp lại Tiết Trích Dạ.

Anh lúc nào cũng cố nhắc nhở sự thật rằng hắn không yêu anh, dù là ở trong mơ, hắn cũng không hề dịu dàng một chút nào. Nhưng mà, khi thực sự gặp rồi, khi thực sự nghe thấy câu nói làm đau lòng kia, trái tim Trì Duẫn vẫn sẽ cảm thấy đau đớn như bị xé từng mảnh máu thịt.

"Nói chuyện với anh một lát đi, chuyện giữa em với anh ta ý." Thành Vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Trì Duẫn, an ủi anh.

Trì Duẫn không khóc, chỉ là tiếng nghẹn phát ra từ cổ họng rất giống tiếng khóc. Hai bờ vai gầy yếu không ngừng run rẩy, nhưng vẫn kiệt sức không bình ổn được cảm xúc.

Anh không có thói quen hay khóc, từ nhỏ anh đã biết, sẽ không có ai để ý đến nước mắt của anh. Hồi nhỏ, cho dù đau đến bật khóc, cha anh với dì Tô cũng sẽ không nhìn anh nhiều thêm lần nào. Mà huống chi, nếu anh khóc, nhất định càng làm người khác chán ghét.

"Muốn khóc thì khóc đi, nín nhịn sẽ không tốt đâu." Thành Vẫn nhẹ nhàng vòng tay qua vai Trì Duẫn, cho anh một cái ôm không mang dục vọng.

Đến cả khi khóc cũng không có tiếng động, Trì Duẫn là một đứa trẻ làm hắn đau lòng, hắn vẫn còn nhớ dáng điệu im lặng khóc lóc trên người hắn của đứa bạn tài hoa nhạy cảm kia, người đó cực kì giống với Trì Duẫn lúc này.

Nhưng hắn rất rõ ràng, Trì Duẫn là Trì Duẫn.

"Nói anh biết đi." Giọng của Thành Vẫn mang sức mê hoặc lòng người, tựa như tiếng Phạn mênh mang của phương Tây truyền đến.

Trì Duẫn gật nhẹ đầu, bắt đầu câu chuyện của mình:

"Em và anh ấy....từng là người yêu." Trì Duẫn mở miệng, hơi hơi xấu hổ vì quan hệ giữa mình và Tiết Trích Dạ, "Hoặc đúng hơn, chưa được là người yêu....."

"Em là anh trai của người mà anh ấy thích....." Trì Duẫn ngừng lại nghĩ một lát, sau đó nói tiếp, "Là anh trai không được thừa nhận."

"Vì sao?" Thấy Trì Duẫn thở dài, càng làm Thành Vẫn thêm nghi hoặc, hắn không tàn nhẫn, mà chỉ cho rằng Trì Duẫn cần học cách đối mặt với sự thật.

"Em....là đứa bé của gái điếm, là vết nhơ của cha em, là....sỉ nhục của cha." Trì Duẫn nắm chặt góc áo trong tay, gian nan nói ra sự thật, sợ hãi sau khi nói ra chyện này người duy nhất lắng nghe mình, cũng sẽ bắt đầu tôn trọng mà không thân thiết như những người khác.

Thành Vẫn vỗ nhẹ lưng anh, Trì Duẫn lúc này không còn thút thít nữa, nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự tự ti cùng tuyệt vọng. Đó là sự thật mà anh muốn thay đổi mà không thể làm gì được.

"Chuyện này thì có làm sao, em biết Phùng Vũ Nhật không? Tổng tài của năm mươi xí nghiệp khắp toàn cầu của Phùng thị ấy, mẹ anh ta cũng là người phụ nữ phong trần đấy." Thành Vẫn không biết nên khuyên giải an ủi thế nào, đành phải mượn chuyện Phùng Vũ Nhật để thuyết phục.

[Đam Mỹ] Bên TráiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ