Chương 7

6.6K 574 10
                                    

Kuroko ôm bóng rổ về nhà liền phát hiện trong nhà không khí rất kỳ quái, ánh mắt tối sầm, nhanh như vậy sao? Chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra sao?

Đại khái là qua rất hạnh phúc, cho dù gần nhất ba ba mụ mụ có chút ma sát, mình cũng tự ám chỉ sẽ không đến loại tình trạng này đâu. Không có quen thuộc hương cơm, cũng nghe không được mụ mụ ôn nhu hoan nghênh trở về. Đi vào mới phát hiện hai người đang đối mặt ngồi, nhìn đến cậu còn thực nghiêm túc nói "Tetsuya, chúng ta có chuyện muốn nói với con."

Kuroko ba ba nghiêm túc nói "Tetsuya, ba mẹ quyết định ly hôn."

Mẹ Kuroko nhìn thấy Kuroko có chút không đúng lập tức nói "Tetsuya, ba meh là hiệp định ly hôn, chúng ta không thể lại cùng nhau sinh sống. Nhưng là bảo bối, con phải tin tưởng chúng ta, chúng ta đều yêu con, vô luận tương lai như thế nào chúng ta đều là ba mẹ của con. Chúng ta cũng không muốn tự tiện làm chủ tất cả vấn đề của con. Cho nên muốn hỏi con nguyện ý đi theo ba sống hay là đi theo mẹ sống? Mẹ phi thường phi thường nguyện ý cùng Tetsuya sống cùng nhau."

Cho dù là cẩn thận trang điểm cũng ngăn không được đáy mắt mỏi mệt, chính là nàng vẫn ôn nhu cười đối với Kuroko nói.

Người đàn ông luôn luôn ôn nhuận nho nhã lại có chút khiết phích, hiện tại trên cằm mọc ra không ít râu, trên mặt mang theo mỏi mệt, lại vẫn mỉm cười nhìn về phía đứa con của mình. "Dù con lựa chọn với ai cùng một chỗ chúng ta cũng sẽ không tức giận. Tetsuya, ba thực sự xin lỗi, chúng ta cũng không muốn đi tới tình trạng này."

Kuroko ngẩng đầu cười, cho dù nước mắt chảy ra "Thực xin lỗi, con muốn cuộc sống một người."

Mỉm cười là vì muốn cho cha mẹ không thương tâm, mà nước mắt lại không thể khống chế chảy xuống, lấy tay lau lau nước mắt "Thực có lỗi, con không nghĩ khóc, nhưng là có chút không thể khống chế. Xin yên tâm con một người sẽ sống tốt thôi."

Hiện tại cậu căn bản không thể rời đi Nhật Bản, cũng không muốn rời đi Nhật Bản.

Mẹ Kuroko đi qua nhanh ôm chặt Kuroko, khóc lên, không ngừng lặp lại thực xin lỗi. Chính là ngay cả chính nàng đều biết nói thực xin lỗi này có bao nhiêu vô lực. Dù như thế nào hai người cũng không thể sống cùng một chỗ . Ba Kuroko lấy tay ngăn lại ánh mắt không nhìn tới hai mẹ con đang khóc, nhưng là ngăn không được nước mắt chảy ra.

Ba người tính cách như thế giống nhau, đều là loại hình một khi làm ra quyết định liền tuyệt không đổi ý. Chính là vì đều biết tính cách lẫn nhau nên đều không nói thêm gì.

Lúc Kuroko một người đứng ở trong nhà trống trơn, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình.

Điện thoại vang lên, đi qua nhấc máy. "Tetsuya? Mẹ vẫn rất lo lắng, nghĩ tìm người giúp việc con cũng không đồng ý, hiện tại một mình có thể hay không sợ hãi? Ô ô, Tetsuya, thật sự thực có lỗi. Nhưng là nếu cha mẹ tiếp tục cùng một chỗ nhất định sẽ càng thêm cho nhau thương tổn. Mẹ nghĩ nhân lúc còn tranh cãi còn không có quá căng thẳng nên chấm dứt, như vậy có lẽ đối với chúng ta đều tốt. Chính là Tetsuya vì cái gì quật cường như thế? Cha mẹ đều thực hoan nghênh con."

"Mẹ, đừng khóc, con hôm nay đi cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp, cũng không có làm cho chính mình đói bụng. Không cần lo lắng, con có thể sống một mình." Chính là không nghĩ tới, sống lại một lần chính mình tự nhiên sợ hãi cô đơn như vậy, rõ ràng đều nghĩ đã muốn thói quen một người.

Chuyên chú nghe mẹ ở điện thoại bên kia đứt quãng nói chuyện, cuối cùng nghe được mẹ nói "Tetsuya, mẹ hy vọng con biết dù như thế nào mẹ đều yêu con" sau đó liền cúp điện thoại.

Yên lặng buông điện thoại, mẹ hiện tại đang khóc đi? Còn không có nghĩ nhiều điện thoại liền lại vang, nhấc máy lên đối diện một đoạn trầm mặc "Ba "

"Tetsuya, con có khỏe không?"

"Ân, con tốt lắm, cũng có đúng hạn ăn cơm."

"Nếu có chuyện gì  liền điện thoại cho ba, ba tuyệt đối sẽ không tắt máy."

"Ân, đã biết" Kuroko sau khi cúp điện thoại chậm rãi thở dài, nhìn nhà này, lại một mình rồi, có lẽ lần này chính mình có thể lại ở trên nấu ăn cố gắng cố gắng?

---------------phân cách tuyến--------------------

Kise đã không chỉ một lần nhìn về phía hàng một, từ buổi sáng đến hiện tại tiết thể dục rốt cục nhịn không được đi qua. "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Cho dù cậu sẽ biến mất, tớ cũng không có cách nào mặc kệ cậu.

Kuroko ngơ ngác ngẩng đầu "Kise-kun, vì cái gì không tiếp tục không nhìn tớ a?"

"Cậu đã xảy ra chuyện gì?" Kise không trả lời mà là cố chấp hỏi.

Kuroko nhìn thấy Kise vẻ mặt nghiêm túc, đã biết không hỏi được người này sẽ không bỏ qua, cậu hơi cúi đầu "Không có gì, chính là vấn đề của tớ, làm cho cậu khó chịu thật sự có lỗi. "

"Mới không phải! Cái gì không có gì chứ! Cái gì làm cho tớ khó chịu, khó chịu chính là cậu đi? Nếu là chuyện bình thường cậu như thế nào có thể cái bộ dạng này!" Kise bắt lấy cánh tay Kuroko làm cho cậu ngẩng đầu nhìn chính mình, có chút tức giận nói.

"Thế giới này căn bản không có thiên sứ, mà cậu cùng tớ giống nhau. Thật sự là buồn cười, trước kia sợ cậu biến mất không bao giờ ... xuất hiện nữa, nghĩ đến chỉ cần không phát hiện cậu, cậu sẽ vĩnh cửu tồn tại" Vừa rồi Kuroko lại làm cho hắn cảm giác thực không xong, giống như là thật sự phải không quan tâm đến điều gì nữa.

Kuroko có chút khiếp sợ nhìn Kise, sau đó quay đầu "Ha hả, thiên sứ? Kise-kun là ngu ngốc phải không? Tớ như thế nào có thể là thiên sứ a!"

Uy! Không cần lén cười! Bất quá nhìn thấy sườn mặt nam hài mỉm cười lại cái gì cũng không thể nói ra.

Nhưng là đột nhiên cảm giác được trên mặt thực nóng, tim đập gia tốc, giống như là phát hiện cái trân bảo gì đó không dám chớp mắt một cái. Sau đó không tự giác giơ lên khóe miệng cũng bật cười.

Người này sẽ không biến mất, cậu ấy liền tồn tại ở nơi này, chờ chính mình đi tìm đến, đi phát hiện. A, mới trước đây chính mình nói không chừng thật là ngu ngốc.

-----------------------------------------------------------

-----------------------------------------------------------

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
(AllKuro) Hàng ngày của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ