Cuộc sống vốn đang tốt lắm. Tuy ba có chút bộn bề công việc mà không thể dành nhiều thời gian cho gia đình, nhưng mẹ lại yêu thương cậu hết mực. Có bóng chày làm mơ ước. Có Doãn Kha, có bạn bè, có động đội ở bên cạnh. Ngày ngày đều có thể hihi haha cười. Còn vạch ra 1 con đường phía trước đầy mơ mộng, đầy tốt đẹp. Nhưng tất cả đều kết thúc ở năm cuối cùng sơ trung ấy. Cậu sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ quên kỳ tốt nghiệp năm ấy.
----------
- mama...mama...con thắng rồi. Bọn con thắng bán kết rồi. Tuần sau là được vào trung kết.
Ô Đồng vừa về đến nhà liền vui vẻ nói. Giờ này mẹ cậu thường hay ở trong bếp. Chỉ cần cậu gọi vài tiếng mẹ liền có thể nghe. Có thể đáp.
Nhưng hôm nay không có người đáp trả cậu.
Ô Đồng chạy vào trong bếp. Bếp lạnh tanh không 1 bóng người, thức ăn cũng chưa làm.
- mẹ đi đâu rồi?
Cậu lẩm bẩm 1 câu tự hỏi rồi chạy lên phòng mẹ.
- mama...mama...
Cậu vừa chạy lên vừa gọi. Đến lúc mở cửa phòng lại vẫn không thấy ai. Cậu nhíu mày, có chút khó hiểu. Mẹ bình thường rất lo cho cậu. Nếu có việc đi ra ngoài sẽ để lại giấy nhắn, dặn cậu ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi đúng giờ. Nhưng hôm nay lại không thấy.
Cậu đang muốn quay ra lại nhìn thấy có điều gì đó không đúng lắm. Cậu quay lại mới thấy...cánh tủ quần áo mở rộng, bên trong...trống rỗng.
- ma...mama...Mẹ cậu cứ như thế dời xa cậu, không 1 lời nhắn, không 1 câu báo trước. Ba nói với cậu, do không hợp nhau nên 2 người đã li hôn rồi. Mẹ đã sang Mỹ sống. Còn cậu sẽ ở lại cùng ba.
Cậu lại cảm thấy người ba lạnh lùng, thờ ơ với gia đình kia, rất có thể đã làm mẹ cậu tổn thương, đã làm chuyện có lỗi với bà, chính vì vậy mà mẹ cậu mới bỏ đi.
Cãi nhau 1 trận với ba, cậu liền chạy ra khỏi nhà.
Từ nhỏ đến lớn đều là mẹ chăm sóc cho cậu, chăm cho cậu từ bữa ăn, giấc ngủ. Là mẹ yêu thương cậu. Là mẹ luôn ở bên ủng hộ cậu. Ủng hộ cậu theo đuổi đam mê, ước mơ của mình. Mẹ yêu thương cậu như vậy, sẽ không tự nhiên bỏ lại cậu. Chắc chắn là ông ta có lỗi với mẹ, là ông ta ép mẹ dời đi, là ông ta...- woa, Ô Đồng luôn vênh mặt cao hơn trời giờ cũng có lúc ngồi cúi đầu ủ rũ ở đây sao? Không nhìn ra nha.
Ô Đồng lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, ngước lên nhìn Doãn Kha.
Doãn Kha bước đến, cùng cậu ngồi bệt trên thảm cỏ công viên.
- uống không?
- bia?
- ừm. Mình trộm của ba mình đấy. Chưa uống bao giờ, không biết mùi vị thế nào. Nghe nói giải sầu rất tốt.
Vừa nói vừa bật 1 lon đưa cho Ô Đồng. Cậu nhận lấy, lại hỏi.
- sao cậu lại ở đây?
- ba cậu gọi điện thoại cho mình.
- ông ta...
- thôi nào. Uống thử đi. Mình rất vất vả mới mang ra đây được đó.
- cậu còn chưa đủ 18 đâu.
- còn không phải vì cậu mà mình hư hỏng đến thế này sao? Trộm bia, trèo cửa sổ trốn nhà, bỏ bê bài tập, còn uống bia khi chưa đủ tuổi. Mình vì cậu làm nhiều như vậy, cậu không cảm động chút nào sao?
- cậu trốn ra đây?
- chứ không cậu nghĩ sao? Cậu nghĩ ai cũng như cậu? Muốn liền đi đến nửa đêm?
Ô Đồng trầm ngâm 1 lát.
- cậu về đi. Ba mẹ cậu biết sẽ lo lắng.
- ba cậu thì không lo sao?
- ông ta thì lo gì chứ? Chỉ lo công việc hôm nay tốt hay không thôi.
- không lo ông ấy đã không gọi cho mình, không quan tâm ông ấy đã không biết mình là bạn cậu.
- rồi sao? Rồi đến mình ở đâu ông ta cũng không biết? Cũng không tìm được?
- cậu trách ông ấy?
- có thể không trách sao? Ông ta lúc nào cũng chỉ công việc, không hề quan tâm mẹ con mình. Giờ ông ta lại muốn nuôi dưỡng mình? Mình không cần.
- phải, ba cậu rất đáng trách, ông là ba lại không bỏ công việc mà quan tâm cậu và mẹ cậu.
- mình không nói ông ta bỏ việc.
- vậy cậu bắt ông ấy phải làm tốt cả 2? Có khó quá không? Ví dụ như mình. Học tập và bóng chày. Mình bắt buộc phải buông lỏng 1 thứ mới có thể làm tốt thứ còn lại. Không thể nào ép buộc mình phải làm tốt tất cả mọi thứ. Cậu trách ba cậu không quan tâm mẹ con cậu. Cậu có bao giờ nghĩ điều ngược lại, đó là cậu không hiểu, không quan tâm ba cậu? Cậu biết bình thường ông ấy ăn uống thế nào, được nghỉ bao nhiêu giờ không? Cậu biết hằng ngày ông ấy làm gì? Gặp khó khăn gì hay không? Không có. Cậu không biết. Đúng không?
- cậu đang bênh ông ấy?
- mình không bênh ai cả, chỉ phân tích mọi việc cho cậu hiểu thôi.
- vậy việc ông ấy ép mẹ mình dời đi?
- sao cậu biết là ép?
- mình...
- cậu suy đoán? Tại sao...cậu không thể tin ba cậu? Đó chính là 2 người không hợp mà li hôn?
- vậy tại sao mẹ không tự nói với mình?
- không phải ba cậu nói cho cậu rồi sao? Tại sao bắt buộc phải là mẹ? Mẹ cậu có thể đứng trước mặt cậu, nói bà sẽ li hôn và sẽ để lại cậu sao?
- mình...
- nếu cậu muốn, có thể đi tìm bà ấy.
- hộ chiếu của mình, ba mình giữ rồi. Ông sợ mình đi tìm mẹ.
- giữ được cậu cả đời sao? Cậu đừng quên, đội bóng cao trung Trung Gia nếu đạt được quán quân sẽ có thể sang Mỹ du học.
Ô Đồng mở 2 mắt có chút lớn nhìn Doãn Kha.
- sao? Cậu quên lời hứa Trung Gia rồi?
Nhìn dáng vẻ của Ô Đồng, Doãn Kha liền nhăn mặt.
- không phải chứ? Hôm sinh nhật mình, cậu đã nói gì?--------------
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday to YinKe...."
- chúc mừng sinh nhật.
- chúc mừng sinh nhật, Doãn Kha.
Cả 1 đội bóng vừa thi đấu xong, đồng phục còn chưa kịp thay. Tất cả lại vô cùng vui vẻ vây quanh chiếc bàn tròn. Toàn thân đầy mồ hôi nhưng 1 chút mệt mỏi cũng không có.
Mọi người đều giữ trên môi nụ cười rạng rỡ, hướng đến người con trai kia mà hát vang bài chúc mừng sinh nhật.
- cám ơn, cám ơn mọi người.
Người đứng cạnh Doãn Kha mặt mày rạng rỡ nhất, 2 chiếc răng hổ luôn lộ ra.
- này.
Vừa nói vừa ném 1 thứ về phía cậu.
- đây là cái gì???
Doãn Kha nhìn móc chìa khóa hình minion nho nhỏ đang 1 tay cầm gậy, 1 tay cầm bóng chày, trong tay mình.
- quà sinh nhật.
- nhỏ như vậy?
- nhỏ? Đây là biểu tượng của đội bóng đó. Bọn mình....
"Mỗi người có 1 cái."
Cả đội bóng vừa đồng thanh nói, vừa từ trong túi mỗi người rút ra 1 chiếc móc chìa khóa y hệt.
- cậu chê nhỏ thì trả lại mình đi.
Ô Đồng trêu Doãn Kha, thò tay muốn lấy lại.
- ê, tặng mình rồi. Đừng mong lấy lại.
- thôi nào, thôi nào. Hai người xong chưa? Cắt bánh đi.
Vài đội viên bắt đầu suốt ruột.
- cậu vội gì chứ. Có cắt cũng là Doãn Kha cắt.
- được rồi. Mình cắt bánh.
Đợi đến khi Doãn Kha 2 tay bận rộn, mọi người lập tức lấy bánh, chát đầy lên mặt cậu, rồi quẹt đầy lên mặt người bên cạnh, hỗn loạn 1 đống, sau đó chạy đi.
Để lại 2 người đứng lại đó.
- thật là trẻ con.
Doãn Kha vừa nhẹ cười vừa nói. Ô Đồng quay sang.
- là do cậu quá trưởng thành thôi. Cẩn thận vào mắt.
Cậu đưa tay lau đi chút bánh kem dính gần mắt Doãn Kha. Doãn Kha cũng không tránh né.
- Ô Đồng, sắp tốt nghiệp rồi, cậu định thi vào trường nào?
- Trung gia.
- Trung gia?
- ừm, truyền thống bóng chày của trường đó rất lâu đời, hiện tại cũng phát huy rất mạnh mẽ. Nếu đợt thi thể thao U18 đạt quán quân còn có thể sang Mỹ du học, trở thành vận động viên thể thao chuyên nghiệp.
- được. Vậy mình cũng vào Trung gia. Sau đó chúng ta cùng nhau sang Mỹ, cùng nhau trở thành vận động viên bóng chày xuất sắc nhất.
- oke, vậy đây sẽ là lời hứa của chúng ta. Ai nuốt lời sẽ là cún con.
- iiiii....cậu là trẻ con sao mà thề thốt kiểu đó?
- mình mặc kệ, nuốt lời chính là cún con, là cún con...
Trong khung cảnh đơn giản ở góc sân trường vào 1 ngày nắng hạ, ồn ào tiếng cười đùa của 2 chàng trai tuổi mới lớn. Nụ cười thanh thuần nhất, chân thật nhất, ngây thơ nhất, hạnh phúc nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Short] [Ô Đồng- Doãn Kha] Giả Tạo
FanfictionKhi mọi người đều muốn viết về ngày tháng về sau. Bản thân tôi lại vẽ cho mình 1 câu chuyện về thanh xuân sơ trung năm ấy. Về đôi bạn trẻ đã dành cho nhau sự quan tâm ngây thơ nhất, tình cảm trong sáng nhất và sự thay đổi của họ. Au: Key Thể loại: t...